Hoắc Thanh Phong thấy cô ấy đã bước quay trở về, lạnh lùng nhìn Vô Nhật Huy một cái, rồi xoay người lẳng lặng đi lên lầu.
Thẩm Minh Hân cúi đầu, chậm rãi bước trở về, thế nhưng mới vừa đi được vài bước, bước chân cô ấy đột nhiên lảo đảo, bàn tay nhấc lên che lấy vị trí ngay ngực.
Vô Nhật Huy nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy dừng lại, lại quay đầu nhìn cô ấy thêm một lần nữa.
“Làm sao vậy?” Anh ta thoáng sững sờ, nhìn thấy Thẩm Minh Hân đang vịn lấy cây cột ở bên cạnh, dáng vẻ trông rất khó chịu, anh ta liền nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay cô ấy: “Đau tim sao?”
Thẩm Minh Hân nhíu chặt mày, dùng sức đẩy tay Vô Nhật Huy ra: “Không cần anh lo”
Vô Nhật Huy bị cô ấy đẩy ra thoáng có chút sững sờ, nhưng sau đó anh ta lại thấp giọng hỏi: “Cô có mang theo thuốc không? Tôi đi lấy thuốc cho cô.”
Thẩm Minh Hân hít thở sâu hai lần, đau đớn nắm chặt lấy vị trí ngay lòng ngực mình, toàn thân run rẩy không tự chủ được.
Vô Nhật Huy nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ấy, rồi trầm giọng nói: “Đừng đùa giỡn tính mạng mình như vậy, thuốc đâu? Nếu không mang theo, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.”
Hơi thở của Vô Nhật Huy bao vây lấy cô ấy, thân thể ấm áp được hơn chút, cô ấy hòa hoãn lại vài giây, liền nhìn về phía bãi đậu xe bên cạnh: “Thuốc ở trong xe..”
Vô Nhật Huy lại sửng sốt.
Không phải cô ấy vừa nói đã ngồi ké xe của Trạm Khánh Minh đến đây sao?
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện này, anh ta trực tiếp bể lấy Thẩm Minh Hân, sải bước bước nhanh về phía bãi đầu xe.
Chỉ liếc mắt một cái, anh ta liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu hồng bắt mắt của Thẩm Minh Hân, anh ta ôm cô ấy ngồi vào hàng ghế sau, rồi vội vàng hỏi: “Thuốc đâu?”
“Trong hộp chứa đồ..” Thẩm Minh Hân ôm lấy lòng ngực, nhỏ giọng đáp lại.
truyện kiếm hiệp hayVô Nhật Huy lập tức đi tới phía trước bật điều hòa, chỉnh đến nhiệt độ cao nhất, lục trong hộp chứa đồ mất vài giây, liền nhìn thấy một hộp thuốc nhỏ.
“Cái này?” Anh ta hỏi Thẩm Minh Hân ở bên kia chỗ ngồi.
Thẩm Minh Hân nằm trên hàng ghế sau, yếu ớt gật đầu.
Vô Nhật Huy thuận tay cầm lấy nửa chai nước vẫn còn dang dở của cô ấy, xoay người đi tới hàng ghế sau xe, đỡ lấy thân thể mềm mại lạnh buốt của Thẩm Minh Hân lên dựa vào người mình, đút cho cô ấy uống hai viên thuốc.
Thẩm Minh Hân vùi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng Vô Nhật Huy, một tay ôm chặt lấy cánh tay anh ta, ánh đèn trong xe rất tối, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô ấy.
Sau một lúc lâu, thân thể run rẩy của cô ấy mới dần khôi phục lại bình tĩnh.
Vô Nhật Huy sờ thử nhiệt độ trên tay cô ấy, khi chắc chắn rằng cơ thể cô ấy đã trở lại nhiệt độ bình thường, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô đỡ hơn chưa?” Anh ta cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô ấy.
Thẩm Minh Hân khẽ nhúc nhích và vùi cả khuôn mặt vào trong vòng tay anh ta.
Sống lưng Vô Nhật Huy bất chợt trở nên cứng đờ, anh ta vừa định đẩy cô ấy ra, nhưng lại nghe thấy tiếng cô ấy khẽ khịt mũi, dường như cô ấy đang khóc.
Động tác đẩy của Vô Nhật Huy bỗng nhiên sững lại trong không trung, một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta vẫn không đành lòng, chỉ buông thõng tay xuống bên hông.
Xuyên qua một lớp áo sơ mi mỏng, anh ta cảm nhận được một thứ ấm nóng chảy xuống ngay phần bụng mình, nước mắt của Thẩm Minh Hân đã thấm ướt quần áo anh ta.
“Về sau nhớ kỹ phải mang thuốc theo bên mình” Sau một lúc lâu, anh ta nhẹ giọng nói với cô ấy.
Thẩm Minh Hân không lên tiếng, chỉ là đổi động tác tay, duỗi thẳng ra ôm lấy eo của anh ta.