*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô Nhật Huy nhìn thấy đáy mắt Thẩm Minh Hân hiện lên vài phần ủy khuất, cô ấy nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại nhịn không được âm thầm thở dài.

Nếu bây giờ anh ta nhận lấy tiền của Thẩm Minh Hân, chính là phương pháp trực tiếp nhất để rạch rõ ranh giới giữa hai người họ.

“Tôi không đưa” Thẩm Minh Hân trầm mặc một lúc, mày nhíu lại thành một vòng cung đẹp mắt: “Trừ khi anh tìm được hóa đơn, rồi đưa cho tôi xem”

Giọng điệu của cô ấy mang theo vài phần ngang ngược.

Đương nhiên là Vô Nhật Huy không có khả năng giữ lại tấm hóa đơn nhỏ của cửa hàng tiện lợi, huống chi chuyện đã qua một hai tháng nay rồi.

Anh ta cụp mắt nhìn Thẩm Minh Hân, vẻ mặt lạnh lùng ban đầu, không tránh được dần dần trở nên có chút bất đắc dĩ.

Khoảng cách giữa Thẩm Minh Hân và anh ta vẫn không thể nào

vượt qua.

Một người là vầng trăng sáng trên bầu trời, người còn lại là bùn lầy ở dưới đất.

Ba của anh ta đã chết trận từ khi anh ta còn rất nhỏ, ông ta là một người anh hùng, mẹ là một nhân viên công chức nhỏ, gia đình anh ta

một thị trấn nhỏ sát bên thành phố Hạ Du.

Cách đây vài năm, mẹ anh ta đã lấy hàng chục tỷ đồng tiền lương hưu của nhà nước trợ cấp cho bọn họ để mua một căn nhà tầng rộng

thị trấn nhỏ đó, nói rằng mua nhà sớm để chuẩn bị cho anh ta cưới VỢ, vì giá cả của bất động sản thường hay lên xuống thất thường.



Nhưng dường như Vô Nhật Huy sinh ra đã được định sẵn rằng anh ta nhất định phải đi theo Lệ Đình Tuấn để bảo vệ anh, công việc đối với anh ta còn quan trọng hơn bất kỳ chuyện nào khác.

Sự khác biệt giữa anh ta và Thẩm Minh Hân không chỉ là sự chênh lệch giai cấp, anh ta cũng không thể cứ mãi ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, đây mới là vấn đề lớn nhất.

Bên ngoài trời lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng, tháng Ba là một mùa xuân giá rét nhất.

Vô Nhật Huy nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Minh Hân đã tái nhợt vì lạnh, liền nhẹ giọng nói với cô ấy: “Cô trở về đi”

“Tôi không trở về” Thẩm Minh Hân đáp lại gần như không cần suy nghĩ.

“Bệnh tình của cô chịu không nổi đâu? Vô Nhật Huy nhẹ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play