“Không có chuyện gì cả” Kiều Phương Hạ trầm mặc mất vài giây, nhẹ giọng trả lời Phó Minh Tuyết.

Dứt lời, cô tiếp tục xử lý tôm trong tay mình.

Phó Minh Tuyết chỉ nhìn Kiều Phương Hạ một cái, khi thấy bộ dạng cô hơi suy tư, bà ấy cũng không tiếp tục hỏi cô thêm điều gì nữa.

Dì ở một bên chuẩn bị bữa tối cho bọn họ, Phó Minh Tuyết và Kiều Phương Hạ xử lý hết số tôm đó, Phó Minh Tuyết nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Mẹ lên. coi cô ta thế nào rồi, sao tắm lâu thế này, còn chưa thấy xuống nữa”

Kiều Phương Hạ trầm mặc không lên tiếng gật gật đầu.

Phó Minh Tuyết lên lầu, gõ cửa phòng của Tô Minh Nguyệt.

Tô Minh Nguyệt không có đáp lại, Phó Minh Tuyết đẩy cửa đi thẳng vào trong

phòng tắm vẫn còn tiếng nước, Tô Minh Nguyệt vẫn chưa tắm rửa xong.

Phó Minh Tuyết cân nhắc một lúc, sau đó xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đợi Tô Minh Nguyệt bước ra.

Nếu Tô Minh Nguyệt còn muốn giữ lấy một chút thể diện, kỳ thực Phó Minh Tuyết cũng không muốn trở mặt với cô ta ở trước mặt mọi người, dù sao cô gái này cũng khá đáng thương, chỉ vừa mới mang thai đứa con của Tống Thanh Hào, Tống Thanh Hào lại xảy ra tai nạn máy bay, vì nguyên nhân này nhà họ Tô còn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.

Bà ta vẫn đang suy nghĩ lát nữa sẽ nói như thế nào với cô ta, thì bất chợt lại bị một thứ gì đó trên bàn trang điểm của Tô Minh Nguyệt thu hút.

Bà ấy cầm lấy món đồ trên bàn, kinh ngạc quan sát kỹ lại vài lần.

Khi Tô Minh Nguyệt mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy Phó Minh Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm, cô ta thoáng giật mình: “Bác gái, bác.”

Khi vừa mới nói được vài câu, Phó Minh Tuyết đã cầm lấy thứ trong tay đứng dậy, quay sang Tô Minh Nguyệt, thấp giọng nói: “Về cái thứ này, con có lời gì cần giải thích không?”

Tô Minh Nguyệt nhìn chiếc đồng hồ mà Phó Minh Tuyết đang cầm trên tay, nó còn giống hệt với chiếc đồng hồ trên cổ tay của bà ấy, đáy mắt cô ta thoáng hiện lên một tia hoảng sợ.

Sắc mặt của cô ta càng khẳng định phỏng đoán của Phó Minh Tuyết.

Vẻ mặt của Phó Minh Tuyết trầm xuống, thấp giọng hỏi ngược lại: “Tại sao con lại mua một chiếc đồng hồ giả giống hệt bác, còn cố tình đeo nó ở trước mặt Phương Hạ? Con muốn cho cô ấy hiểu lầm rằng bác khinh thường cô ấy đến mức nào sao? Món quà mà cô ấy tặng bác đều có thể chuyển tặng nó lại cho người khác, đúng không?”

“Không phải đâu, bác gái, đều là vì con thích quá.” Tô Minh Nguyệt lập tức sốt ruột nói lời biện giải cho mình.

“Con đừng nói cái gì mà thích quá nhưng không có khả năng mua nó, bác sẽ không tin” Phó Minh Tuyết lạnh lùng đáp.

Phó Minh Tuyết đã không còn muốn hỏi cô ta đã làm gì trước đây nữa. Bà ấy đối xử với Tô Minh Nguyệt tốt như vậy, Tô Minh Nguyệt lại lợi dụng bà ấy để đạt được mục đích của mình để đối phó với người trong nhà bà ấy.

Bà ấy nhìn chằm chằm vào Tô Minh Nguyệt, bình tĩnh nói: “Cho dù bác có cho chó mèo đi lạc ở ven đường ăn, bọn chúng cũng đều biết ơn hơn đấy”

“Tô Minh Nguyệt, con đến cả cầm thú cũng không bằng

Vậy mà bà ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tô Minh Nguyệt, khi Tô Minh Nguyệt lâm vào hoàn cảnh sa sút nhất, ngay cả nhà họ Tô cũng không thèm dòm ngó tới cô ta, chính là bà ấy đã nhờ dì ở nhà mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đến đưa cơm cho Tô Minh Nguyệt.

Lòng tốt của bà ấy, hóa ra lại được cho con chó ăn hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play