Y tá quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, bất lực thì thào: “Ông cụ này thấy chán rồi nên muốn đuổi cô đi đấy”.

“Ai đến thăm ông ấy, ông ấy cũng như vậy hay sao?” Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn Kiều Tứ Văn đang nằm ở trong chăn, nhẹ giọng hỏi y tá.

“Ừ” Y tá gật đầu nói: “Không nhận ra ai hết, ai tới cũng có thái độ y chang như vậy. Y tá chúng tôi hỏi ông ấy vài câu cơ thể có khó chịu hay không mà ông ấy cũng đuổi chúng tôi đi, giống như một đứa trẻ con”

có thể lắng nghe những gì cô nói lâu như vậy là đã kiên nhẫn lắm rồi đấy.

Mấy ngày trước khi ông Kiều tới, mới chỉ nói chuyện có vài phút mà ông ấy đã bắt đầu khó chịu nổi cáu rồi bấm chuông để cho chúng tôi vào và đuổi ông Kiều đi”

Kiều Phương Hạ đến đây lúc chín giờ rưỡi, bây giờ cũng đã hơn mười giờ rồi, dựa vào những gì y tá nói thì quả thực Kiều Tứ Văn đã rất kiên nhẫn với cô.

Cô cùng y tá bước ra khỏi phòng bệnh, khi cô đóng cửa thay cho Kiều Tứ Văn, quay đầu lại thấy ông ấy len lén bò dậy và bật ti vi lên.

Kiều Phương Hạ chỉ giả vờ như không nhìn thấy, đưa tay và chân nhẹ nhàng ra

khỏi cửa rồi đóng cửa lại cho Kiều Tứ Văn.

“Phiền cho tôi xem thực đơn ba bữa ăn của ông ấy” Kiều Phương Hạ gọi khựng y tá lại và nói.

Y tá ngay lập tức đưa thực đơn chuẩn bị của nhà bếp cho Kiều Phương Hạ.

Một tuần bảy ngày, món ăn chính và rau xanh mỗi ngày đều không giống nhau,

toàn là những món thanh đạm cả, ba món rau và một món canh.

Kiều Phương Hạ thuận tay vừa bẩm gửi thực đơn này cho chuyên gia, vừa hỏi y tả: “Ai là người mang thức ăn đến mỗi ngày vậy?”

“Đều là người của ông Lệ đến nhà bếp đợi xong rồi mang vào phòng bệnh” Y tá lập tức trả lời: “Mợ chủ Lệ, đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu”.

Chỉ có điều khi Kiều Phương Hạ nghe thấy ba chữ “mợ chủ Lệ” có chút sững sờ.

Hơn nữa, khi cô đi tới lại không thấy người do Lệ Đình Tuấn sắp xếp, cô cứ tưởng rằng Lệ Đình Tuấn đã không còn chăm sóc cho Kiều Tứ Văn nữa.

“Làm sao vậy?” Y tá thấy Kiều Phương Hạ không nói lời nào, liền thận trọng hỏi: “Chúng tôi làm không tốt chỗ nào sao?”

“Không có, khả tốt” Kiều Phương Hạ lập tức lắc lắc đầu, mỉm cười trả lời.

Đúng lúc phía chỗ sư thúc tổ có tin tức gửi tới, Kiều Phương Hạ cúi mắt nhìn thoáng qua.

“Công thức không có vấn đề gì cả, đợi tôi trở về xem lại tình hình của ông nội thúc rồi mới điều chỉnh lại”

Kiều Phương Hạ tùy tiện cất điện thoại di động đi, thì cô nhìn thấy Vô Nhật Huy

đi ra khỏi thang máy cách đó không xa, cô cũng không nói nhiều với y tá, mà xoay người đi về phía thang máy ở một góc khác, tránh mặt Vô Nhật Huy.

Khi cô y tá ngẩng đầu nhìn lên một lần nữa, mới phát hiện Kiều Phương Hạ đã biến mất từ lúc nào, cô ta sửng sốt trong vài giây.

Vô Nhật Huy đi qua chỗ y tá, thuận tiện hỏi một câu: “Hai ngày nay tình hình của ông cụ vẫn ổn chứ?”

“Không có vấn đề gì cả” Y tá gật gật đầu trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play