Lão sư phụ vừa mới đi đến cạnh giường bệnh, Kiều Phương Hạ lập tức kéo ghế ra cho ông cụ ngồi, cô muốn nghe xem lão sư phụ nói thế nào về vết thương của Cố Dương Hàn.
Ông cụ lấy từ trong ngực ra bộ ngân châm tiêu độc, vừa làm vừa chậm rãi hỏi: “Kiều Phương Hạ, con cảm thấy tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi” Kiều Phương Hạ thuận miệng trả lời: “Cũng nhờ lão sư phụ ra tay”
“Con là đồ đệ của Hàn Bảo, người một nhà mà không cần khách sáo” Lão sư phụ cười cười và nói: “Nhưng thật ra sự cố này của con nhất định phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, chính con cũng không biết yêu quý lấy bản thân mình thì còn ai lo lắng cho con đây?”
Lê Đình Tuấn đã về nước, hàm ý của lão sư phụ chính là Lê Đình Tuấn không biết quý trọng Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ im lặng vài giây, cũng không có biện minh điều gì, chỉ gật đầu và nhẹ nhàng trả lời: “Vâng, lão sư phụ dạy phải ạ.”
“Có phải hay không, chỉ nói miệng cũng không có tác dụng gì, có nói bao nhiêu với người ngoài cũng chỉ tốn công vô ích. Điều quan trọng nhất là chính bản thân con suy nghĩ rõ ràng là được.” Lão sự phụ thản nhiên trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn về phía lão sư phụ vài cái, nhỏ giọng đáp lại: “Vâng”
“Thầy phải châm cứu cho Hạo Nhiên, con về phòng trước đi.” Lão sư phụ giơ tay đang cầm ngân châm đã tiêu độc, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô muốn xem xem rốt cuộc Cố Dương Hàn đã bị thương thành như thế nào.
Cổ Dương Hàn hướng mắt nhìn về phía cô, nhẹ giọng lên tiếng: “Em cứ quay về đi, không cần xem đâu. Nếu như có cách thì sư phụ sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.”
Lúc buổi chiều Kiều Phương Hạ đã nghe thấy sư phụ nói, kết quả xấu nhất có thể là Cố Dương Hàn sẽ phải cưa chân, vì vậy cô mới qua đây.
Cô nhìn vào gương mặt tái nhợt của Cố Dương Hàn, trong lòng chua xót phức tạp.
“Thầy sẽ cố gắng hết sức, con không cần phải quá lo lắng” Lão sư phụ thấy sắc mặt cô đầy vẻ phức tạp cứ đứng ở bên cạnh không chịu rời đi, bèn nói một câu trấn an cô.
Kiều Phương Hạ thấy hai người đều đuổi mình đi, trái tim cô lại càng nặng nề hơn một chút.
“Sẽ phải cưa chân sao? Cô khẽ hỏi lão sư phụ.
“Không đến mức đó” Lão sư phụ mỉm cười đáp lời cô: “Cùng lắm là cắt bỏ đi hai miếng thịt thừa, sẽ không nghiêm trọng như con đang tưởng tượng đầu”
Kiều Phương Hạ nghe thấy lão sư phụ nói như vậy, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cô vừa mới liếc nhìn đôi chân của Cố Dương Hàn một cái, cô còn thật sự cho rằng chân phải của Cố Dương Hàn sẽ phải cưa mất.
“Kiều Phương Hạ.” Trước khi Kiều Phương Hạ xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên Cố Dương Hàn gọi cô đứng lại.
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng gọi, ngoảnh đầu lại nhìn anh ấy không nói lời nào.
“Sau khi em xuất viện thì về nước đi. Quân Diệt bên này có anh thu dọn hậu quả rồi, em không cần lo lắng đầu. Sau khi anh dưỡng lành vết thương tự nhiên sẽ đi tìm em” Cổ Dương Hàn khẽ nói với cô: “Ông nội em ở bên kia càng cần có em hơn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT