Kiều Phương Hạ nói xong lời này, cảm thấy bản thân mình thật sự hèn mọn đến cực điểm.
“Thời điểm tôi vì đứa con của chúng ta chảy máu rất nhiều mà cầu xin bác sĩ cứu lại đứa nhỏ, không cần cứu người lớn, người ở bên cạnh tôi khi đó là Cố Dương Hàn”
“Không phải là anh”
Trong khi cô nói chuyện, vẻ mặt cũng mang theo vài phần buồn thương: “Tôi không quan tâm đến sống chết của Cố Dương Hàn, lẽ nào lại phải đi quan tâm đến một tên đàn ông đã hoàn toàn bỏ mặc không thèm quan tâm đến mình hay sao?”
“Huống chi anh còn đang yên ổn ngồi trước mặt tôi, Cố Dương Hàn vì tôi nên mới bị thương, tôi muốn đi thăm anh ấy một lát thì có gì là sai?”
“Kiều Phương Hạ” Lệ Đình Tuấn yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, cảm xúc chua xót trong lòng anh lại không ngừng khuấy động.
Năm đó là vì cô từ bỏ không cần đứa con trước nên trong sự tức giận anh mới rời đi.
Hơn nữa bởi vì Đình Trung sinh non, tình huống lúc ấy có chút nguy cấp, anh vì muốn cứu con trai nên lúc đó đã lập tức chuyển viện tới bệnh viện tốt nhất của nước Nguyệt Chi, vậy mới bảo vệ được tính mạng của đứa nhỏ.
Anh ở bệnh viện cùng với Đình Trung không ngủ không nghỉ nửa tháng, đợi tới khi Đình Trung thoát khỏi nguy hiểm, anh mới dẫn đứa bé xuất viện. Khi chuẩn bị trở về thăm Kiều Phương Hạ, anh mới biết được tin cô đã sớm bị người ta đưa đi rồi, không biết tung tích ở đâu cả.
Vì sự ra đi của cô, Lệ Đình Tuấn lúc ấy càng thêm phẫn nộ, cảm thấy cô đã tàn nhẫn đến cực độ. Hổ dữ còn không ăn thịt con của mình, Kiều Phương Hạ lại chẳng hề có lấy một chút quan tâm nào đối với đứa con hấp hối của bản thân cô.
Vì thế anh không quan tâm đến cô nữa, không tiếp tục tìm kiếm tin tức của cô mà anh lựa chọn lập tức đưa Đình Trung trở về nước Anh Phương, hơn nữa còn cứng rắn hạ lệnh với hai nhà nhà họ Kiều và nhà họ Lệ, ai cũng không được phép tự ý đi gặp mặt Kiều Phương Hạ.
Nhưng mà sau khi trở về nước Anh Phương, anh cũng đã hối hận. Nghĩ cho dù lúc đó anh vào trong phòng bệnh đích thân hỏi cô tại sao lại không cần con trai của bọn họ, thì ít nhất cũng được gặp cô một lần.
Nếu như lúc ấy anh còn có thể có một tia lý trí sót lại, có lẽ chuyện cũng sẽ không biến thành như hiện giờ, sẽ không để cho Cố Dương Hàn có được cơ hội tranh thủ.
Làm sao mà anh không hối hận âu sầu được đây?
Nhất là sau khi biết được sự tồn tại của Cố Dương Hàn, biết được sau khi Kiều Phương Hạ sinh ra Đình Trung đã để lại hậu di chứng, anh lại càng phiền muộn hơn.
Nhưng mà trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận, mâu thuẫn đã nảy sinh rồi, ở giữa hai người bọn họ đã có người đàn ông Cố Dương Hàn này chặn ngang.
Anh cũng biết giờ phút này Kiều Phương Hạ nói những lời này với anh, bên trong đó có mang theo một chút giận dỗi.
Nhưng mà nghĩ lại năm đó, giờ phút này anh chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn, giống như bị một lưỡi dao sắc bén chậm rãi từ từ khứa từng nhát vào trái tim của mình.
“Em tự hỏi lương tâm của mình xem Kiều Phương Hạ” Anh hít một hơi thật sau, điều chỉnh lại hô hấp, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Нạ.
“Giả sử như em có thể đứng ở vị trí của tôi, dù chỉ là một lần thôi cũng được, đứng ở vị trí của tôi, thay tôi suy nghĩ một chút”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT