“Ngoại trừ được cái vẻ bên ngoài, thì không còn gì cả, chị khuyên em không nên ở cùng với một người thấp kém hèn mọn như vậy, tự nhiên lại hạ thấp đi đẳng cấp của chúng ta” Tô Minh Nguyệt lại trợn mắt lên, thờ ơ lạnh nhạt nói với cô gái bên cạnh.
“Nếu là một giáo viên khai sáng trong lĩnh vực đó, thì cũng còn có chút thú vị, nhưng đừng nghĩ nhiều đến những điều gì khác.
Cũng giống như việc Lệ Đình Tuấn dẫn theo Kiều Phương Hạ đến chơi cũng với bọn họ vậy, tự nhiên lại làm hạ thấp đi đẳng cấp của đám người bọn họ.
Cô ta ngưng lại một chút, rồi sau đó lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang ở trên lưng con ngựa nhỏ cách đó không xa và nói: “Một con
chó quê mùa thì vẫn chỉ là một con chó quê mùa mà thôi, cho dù cô ta mưu mô xảo quyệt, học được cách cưỡi ngựa thì cũng vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng cô ta chính là một con chó quê mùa”
Cô gái kia cũng hơi thất vọng khi nhìn thấy dáng vẻ khúm núm dạ dạ vâng vâng của người huấn luyện cưỡi ngựa, cô ta im lặng vài giây rồi nói hùa theo Tô Minh Nguyệt rằng: “Đúng vậy, chị nói rất đúng. Cho dù con chim trĩ có bay lên cành cây và biến thành phượng hoàng, nhưng bản chất của cô ta vẫn chỉ là một con chim trĩ mà thôi.
“Còn không phải là một con chim trĩ hay sao? Hãy nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ngu xuẩn kia của cô ta đi, còn không có cả một chiếc quần mặc khi cưỡi ngựa nữa.” Tô Minh Nguyệt lại không nhịn được mà bật cười.
Khi người huấn luyện dắt con ngựa hoang vừa mới được đưa đến trường đua ngựa tới gần, Tô Minh Nguyệt lập tức xuống khỏi lưng con ngựa cái hiền lành.
Khi cô ta đi tới trước mặt con ngựa ngựa tốt màu đen tuyền kia, con ngựa này lập tức lùi lại phía sau hai bước, ngẩng đầu lên nhìn và bộ dạng có chút bất an, nôn nóng.
Mới nhìn là biết đây là con ngựa hoang vẫn chưa được thuần hóa.
Nhưng mà kể từ khi Tô Minh Nguyệt mới có mấy tuổi, cô ta đã bắt đầu tiếp xúc với loài ngựa, thậm chí cô ta còn hiểu rõ về ngựa hơn một số người lớn lên trên lưng ngựa, cô ta có cách huấn luyện ngựa của riêng mình.
Cô ta không hề hoảng sợ một chút nào, vươn tay ra nắm chặt lấy sợi dây cương, chầm chậm xoa dịu cảm xúc của con ngựa đen này.
Sau đó, cô ta nhân cơ hội trèo lên trên lưng ngựa và bảo người
huấn luyện viên cầm lấy dây cương và đi chầm chậm một vòng nhỏ.
Cách đó không xa, Kiều Phương Hạ cũng đã có thể tách ra khỏi huấn luyện viên cưỡi ngựa và Lệ Đình Tuấn, tự mình kéo dây cương và để chú ngựa nhỏ từ từ dẫn cô đi về phía trước mà không cần ai giúp đỡ.
Tô Minh Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ ở đằng kia, sau đó lại ra lệnh cho người huấn luyện cưỡi ngựa của mình: “Được rồi, buông tay ra đi, những việc còn lại tôi có thể tự mình làm được.”
“Nhưng mà…” Người huấn luyện cưỡi ngựa cho rằng Tô Minh Nguyệt táo bạo liều lĩnh, nhưng chỉ ngồi trên lưng ngựa một lúc rồi sẽ xuống ngay, ai mà ngờ rằng cô ta muốn tự mình cưỡi nó.
“Buông tay ra” Tô Minh Nguyệt nhíu chặt hàng lông mày và nói: “Tôi tự biết chừng mực”
Ở đằng xa, Tống Thanh Hào đã tự giác tách ra khỏi Tô Minh Nguyệt được một lúc, sau khi nghe thấy rằng Tô Minh Nguyệt bạo dạn đến mức cô ta muốn cưỡi một con ngựa chưa được thuần chủng duy nhất trong trường đua ngựa này, anh ta liền lập tức chạy đến.
Đây không phải là chuyện có thể đùa giỡn được đâu!
Anh ta còn chưa kịp ngăn cản Tô Minh Nguyệt thì ở từ xa đã nhìn thấy người huấn luyện viên cưỡi ngựa buông sợi dây cương ra. Tô Minh Nguyệt không đợi người huấn luyện viên cưỡi ngựa leo lên lưng một con ngựa khác để đi theo bên cạnh bảo vệ mình mà đã rời khỏi phạm vi mà anh ta có thể điều khiển được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT