Bà Trần lại không khỏi thở dài, không biết mình nên nói gì mới tốt đây.
Nếu Kiều Phương Hạ là một đứa trẻ có tâm cơ cũng đành, bà ta sẽ không
cảm thấy đau lòng cho cô, nhưng cô lại trong sáng như một tờ giấy trắng, giống như đứa trẻ vài tuổi vậy.
Ngôn Tình SắcBao năm qua Lê Đình Tuấn luôn tức giận với cô, trút hết ân oán của đời trước lên Kiều Phương Hạ, thế mà Kiều Phương Hạ vẫn ngu ngốc đi theo sau anh, bị hại cũng không bao giờ khóc.
“Đi đi” Bà Trần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, yêu thương nói: “Cậu chủ cũng chỉ nhất thời nóng giận, biết mình nói sai nhất định sẽ quay lại dỗ mợ”
Kiều Phương Hạ cũng không biết liệu Lệ Đình Tuấn có dỗ hay không, nhưng nếu như anh chủ động nói chuyện với cô thì đó chính là dỗ rồi.
Dù sao thì anh vẫn luôn dùng thái độ này đối xử với cô.
Ngoài cửa.
Lệ Đình Tuấn lên xe, nhìn thấy một mình Tống Thanh Hào đi theo, sắc mặt càng tối lại.
“Sao vậy?” Tống Thanh Hào đi đến ghế ngồi của tài xế, cười như không cười nhìn anh nói:“Vừa nãy không phải còn lo lắng lắm sao? Dáng vẻ hận không thể tận tay giúp em ấy lau mồ hôi”
Lệ Đình Tuấn khẽ nhíu đầu mày trả lời:“Nói bừa cái gì đó”
“Đúng là khẩu phật tâm xà, con gái bọn họ có ai không điệu đà chứ?” Tống Thanh Hào nhịn không nổi cười: “So với Minh Nguyệt, cô ấy có tính là gì? Lần trước tôi từ nước ngoài về, chỉ quên mua cho Minh Nguyệt một đôi giày, cô ấy cả một tháng trời không để ý đến tôi, cậu không nhớ à?”
Ngừng một chút, anh ta lại nói:“Huống hồ, cậu vừa rồi nói chuyện cũng không dễ nghe mấy đâu”
Lê Đình Tuấn im lặng vài giây, nhíu chặt đầu mày nói: “Hay là cậu tự lái xe qua đó đi.”
“Đừng nha”
Tống Thanh Hào thấy bộ dạng nghiêm túc của Lê Đình Tuấn, lập tức hốt hoảng: “Bằng lái xe của tôi bị thu rồi, tôi làm sao tự lái xe được?”
Lệ Đình Tuấn mặt không biểu cảm quét mắt nhìn anh ta: “Thế thì đừng nói nhảm”
Ngoài Kiều Phương Hạ ra, từ trước đến nay chưa có bất kì ai có thể nhiều lần quấy nhiễu tâm trạng của Lê Đình Tuấn.
Mà chính Lê Đình Tuấn cũng tự mình ý thức được điểm này, đồng thời theo sự chuyển biến bệnh tình của Kiều Phương Hạ, theo sự trưởng thành của cô, tình huống này càng diễn ra mãnh liệt hơn.
Lệ Đình Tuấn không thích loại cảm giác tâm trạng của mình bị dao động này, anh đã quen với việc nắm quyền chủ động trong tay.
Cô không muốn đi vậy thì không đi, còn đỡ khiến anh buồn phiền hơn.
Tống Thanh Hào nhìn anh một cái nói: “Thế cậu không lo lắng khi mình không nhà cô ấy xảy ra chuyện gì à?”
Lệ Đình Tuấn vốn đã hạ quyết tâm rồi, bị Tống Thanh Hào nói như thể đầu mày nhíu càng sâu hơn, ánh mắt dán lên người Tống Thanh Hào.
Tống Thanh Hào thấy dáng vẻ sắp nổi giận của Lê Đình Tuấn, nhún vai một cách vô tội thấp giọng nói: “Đây lại là lời câu nói lúc nãy, không phải tôi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT