“Một trăm roi là quy tắc của các người, nếu tôi không chấp nhận thì các người cũng phải nghe theo tôi” Kiều Phương Hạ lạnh giọng tiếp tục nói với bọn họ.

Qua một lúc lâu, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì nhìn về phía Cố Dương Hàn ở bên cạnh Kiều Phương Hạ với ánh mắt đầy phức tạp, sau đó trầm giọng hỏi: “Kinh, vậy đây cũng là ý của cậu sao?”

Tất cả mọi người có mặt trong phòng này đều biết chuyện Kiều Phương Hạ và Arthur xảy ra tai nạn lần này đúng là lỗi của bọn họ, nếu chuyện đã đến mức này rồi thì Cố Dương Hàn cũng chỉ có thể đứng cùng chiến tuyến với Kiều Phương Hạ mới có thể bảo vệ được cô.

Anh ta im lặng hồi lâu, sau đó nhìn thẳng vào đám người đeo mặt nạ lạnh như băng trước mặt thản nhiên trả lời: “Ý của Thanh Vân cũng là ý của tôi.”

“Nếu các ông không đồng ý yêu cầu của cô ấy thì tôi sẽ lập tức rút vốn đầu tư”.

Kiều Phương Hạ hơi sững sờ, ngước mắt nhìn Cố Dương Hàn đang cho trước người mình.

Người chủ trì nghe vậy thì âm tham quan sát hai người trước mặt, sau đó thong thả đứng dậy khỏi ghế bước một bước về phía bọn họ.

Hàng chục tỷ euro đối với Quân Diệt mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, hơn nữa nếu King rút vốn đầu tư thì tất nhiên sẽ đưa Thanh Vân đi, còn có thể dẫn theo một số người gia nhập tổ chức cùng thời điểm với Thanh Vân. Nếu như vậy thật thì tổn thất của Quân Diệt sẽ khó mà lường trước được.

Đối với Quân Diệt mà nói, thứ quan trọng nhất chính là người, những tên sát thủ này còn quan trọng hơn số tiền đầu tư của King rất nhiều.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Cố Dương Hàn, đôi con người màu vàng trong mắt của ông ta đầy vẻ tức giận: “Các cậu dám chống đối Quân Diệt, dám nói năng ngông cuồng với chúng tôi như vậy mà các cậu vẫn cho rằng mình có thể sống sót rời khỏi cánh cửa này sao?”

Ông ta vừa nói vừa bước tới nhận lấy cái roi màu vàng trong tay người chấp hành trừng phạt, Kiều Phương Hạ thấy người chủ trì của Quân Diệt cầm roi lên nhưng mặt cô lại không hề biểu hiện chút sợ hãi chút nào.

Cho dù hôm nay Cố Dương Hàn có đứng về phía cô hay không thì bọn họ vẫn là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, đến cuối cùng thì hai người bọn họ vẫn phải kề vai sát cánh đứng cùng một chỗ.

Cô khẽ cười với bọn họ, thay Cố Dương Hàn nhẹ nhàng trả lời: “Nếu tôi không thể ra ngoài thì chắc chắn các người sẽ chết”

“Hệ thống phòng bị của Quân Diệt do tự tay tôi sửa đổi, lúc

nãy tôi đã gửi kết cấu hệ thống của tường lửa cho một người bạn thân, trong vòng nửa tiếng đồng hồ nếu tôi không liên lạc với anh ấy thì các người cũng phải chôn cùng với tôi.”

“Cô nói cái gì? Không phải cô đã phá hủy hết tất cả các tập tin sao lưu trước mặt chúng tôi sau khi xây dựng lại hệ thống rồi sao?” Đám cao tầng của Quân Diệt nghe vậy thì kích động không thôi.

Kiều Phương Hạ nhịn không được bật cười thành tiếng: “Lời của hacker mà các người cũng tin, đúng là một đám ngu dốt”

“Hình như các người vẫn chưa biết người chủ trì của Quân Diệt bây giờ chính là tôi, không phải là các người nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play