Giờ phút này cô khởi động máy, đối phương gửi liên tiếp mấy tin nhắn tới hỏi: “Xử lý tốt công chuyện chưa?”
“Thanh Vân, sau khi khởi động máy phải lập tức liên hệ với tôi!”
“Người thuê có yêu cầu mới, muốn để cô tự mình mang dây chuyền của Trạm Khánh Minh tới, phía trên đã bắt đầu chất vấn, mau trở về nhận lệnh!”
Kiều Phương Hạ im lặng một lát, gửi cho đối phương một tin nhắn: “Người thuê lấy hàng ở đâu?”
“Tổng bộ Quân Diệt” Không qua mấy giây, đối phương lập tức trả lời.
“Được.” Kiều Phương Hạ cân nhắc mấy giây, chỉ đáp lại đối phương một chữ.
Bà Trần mua xong đồ ăn trở về, trên lầu im ắng, bà Trần cho là Kiều Phương Hạ còn đang ngủ nên không quấy rầy, yên lặng nhặt rau ở nhà bếp.
Một mực chờ đến giữa trưa Lê Đình Tuấn trở về, bà Trần xoa xoa tay đi ra ngoài giúp anh tiếp nhận ô che mưa.
“Kiều Phương Hạ chưa dậy sao?” Lệ Đình Tuấn nhìn xung quanh, không thấy Kiều Phương Hạ thì lập tức hỏi.
“Hình như vẫn đang ngủ, không nghe thấy tiếng động.” Bà Trần khẽ gật đầu nhẹ giọng trả lời.
Đáy mắt Lệ Đình Tuấn hiện lên một tia dịu dàng, tiếp nhận khăn lông khô bà Trần đưa tới, lau khô nước mưa trên quần áo đi lên tầng nhìn Kiều Phương Hạ.
Có lẽ tối hôm qua cô khóc đến mệt mỏi rồi.
Đi đến cửa, Lê Đình Tuấn ngừng lại.
Trước khi đi rõ ràng là anh còn giúp Kiều Phương Hạ đóng cửa, nhưng giờ phút này cửa phòng lại đang khép hờ.
Rõ ràng đã tỉnh còn giả bộ như chưa rời giường.
Anh không nhịn được nhếch miệng đẩy cửa đi vào.
Nhưng khi anh đẩy cửa đi vào mới phát hiện bên trong căn phòng sạch sẽ, giường chiếu vô cùng chỉnh tề.
Anh sửng sốt một chút, quay người đi vào phòng thay quần áo, đẩy cánh cửa khép hờ nhìn vào cũng không thấy Kiều Phương Hạ ở bên trong.
Trong nhà vệ sinh cũng không có một ai.
“Kiều Phương Hạ?” Trong lòng anh bỗng hiện lên dự cảm không tốt, vừa gọi tên Kiều Phương Hạ vừa quay người đi vào phòng làm việc đối diện.
Nhưng bên trong phòng làm việc cũng không có một ai, giống y như tối hôm qua trước khi anh đi, không có bất kỳ dấu hiệu động đậy nào.
“Kiều Phương Hạ?” Lê Đình Tuấn tìm tòi một vòng không có kết quả, lại trầm giọng gọi tên của cô: “Trò đùa này không vui đầu, mau chạy ra đây!”
Các căn phòng ở tầng năm, cộng với phòng trẻ em và phòng tắm nắng trên gác mái, Lê Đình Tuấn đi qua tất cả nhìn một vòng, Kiều Phương Hạ đều không có ở đó.
Bà Trần nghe thấy động tĩnh trên tầng thì lập tức chạy lên, kinh ngạc hỏi Lê Đình Tuấn: “Sao vậy? Mợ chủ không có ở trong phòng à?”
Lê Đình Tuấn không để ý tới bà Trần, xuống tầng nhìn lại một vòng, đột nhiên phát hiện ra chiếc túi giấy kraft trên bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT