Tiếng vỡ của ly thủy tinh khiến Lý Tấu Tinh tỉnh dậy từ trong mộng.
Anh vừa mở mắt ra đã thấy ngay Cố Vấn Thành, hắn đang đứng trước giường anh, mặt mày nặng nề nhìn chằm chằm không khí ngẩn người.
Qua thời gian lâu, Lý Tấu Tinh có thể dễ dàng phân biệt được Cố Vấn Thành của thế giới này và Cố Vấn Thành mà anh quen thuộc.
Nhưng có lúc, giống như bây giờ, khi vừa mới mở mắt ra, sẽ có khoảnh khắc anh nhận nhầm người.
"Anh đứng ở đây làm gì?" Lý Tấu Tinh bình ổn lại tâm tình, "Không nghỉ ngơi à?"
Ánh mắt Cố Vấn Thành chuyển qua mặt anh, mấy giây sau, hắn cười, "Thấy cậu ngủ không an nên tới giúp cậu tắt đèn đầu giường."
Trong căn phòng mờ tối, giọng nói của hắn hiện ra đôi chút dịu dàng.
Lý Tấu Tinh dừng một chốc, "Cảm ơn."
"Cậu không cần khách sáo với tôi như thế," Cố Vấn Thành, "Chúng ta là đồng đội mà, phải không?"
Độc giả thích 《 Hành trình trên tay》 hầu hết đều bị thu hút bởi tình anh em mà tác giả miêu tả. Bọn họ là đồng đội cả đời, là anh em có thể giao sau lưng mình cho nhau, có thể trao toàn bộ tín nhiệm, có thể vì anh em và mọi thứ mà chiến đấu đến cùng.
Nhưng so với thế giới không có Lý Tấu Tinh nhiễu loạn, đội Mộng Chi ở giấc mộng kia của Lý Tấu Tinh mới giống dáng vẻ tác giả miêu tả hơn.
Cố Vấn Thành ở thế giới này không tin bất cứ ai. Hắn lạnh lùng cô độc, có lẽ cũng hưởng thụ sự cô độc này, đồng đội đối với hắn mà nói không bằng gọi là "đàn em" thì thích hợp hơn.
Không phải đồng bạn, mà là thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh.
Lý Tấu Tinh ở trong bóng tối trầm mặc.
Tiếng hít thở của Cố Vấn Thành rõ ràng trở nên nóng nảy, hắn kéo cổ áo, không biết câu nói kia của mình lại chọc tới chỗ nào của nah.
Hắn ghét sự nóng nảy này, cuối cùng dùng giọng ra lệnh, "Nói chuyện, Lý Tấu Tinh."
Lý Tấu Tinh nói: "Anh cách xa tôi một chút, tôi cũng cách xa anh một chút."
Bang ——
Chiếc đèn bị đập vỡ rồi rơi xuống đất, chiếc tủ phát ra tiếng vang nặng nề trong đêm khuya, mặt đất rải rác văng đầy đồ.
Nước trong ly bắn ra ngoài làm ướt quần áo Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành, mép giường cũng bị dính không ít.
Trong bóng tối Cố Vấn Thành như một con thú bị nhốt, tiếng hít thở ẩn chứa phẫn nộ càng ngày càng nặng nề.
Lý Tấu Tinh càng thêm bình tĩnh, "Chúng ta trò chuyện một chút."
Cố Vấn Thành không nhúc nhích.
"Chúng ta duy trì khoảng cách," Lý Tấu Tinh, "Anh không cần lo tôi sẽ phản bội anh, chuyện anh yêu cầu tôi sẽ hoàn thành hết."
Anh không cần phải yêu tôi, tôi cũng không cần lo lắng sẽ vì anh mà mềm lòng.
"Một thời gian nữa Lý Tấu Tinh trước kia sẽ trở lại."
Làn nước ấm bắn lên người nhưng lại cảm thấy lạnh thấu xương, qua một hồi lâu, Cố Vấn Thành trong bóng tối mới nói hờ hững: "Đúng ý tôi."
"Để Bách Đồng trấn an tinh thần lực đang bạo loạn của anh đi," Lý Tấu Tinh rũ mắt, "Sao Vô Khổng có hồ nước có thể giúp anh..."
"Đủ rồi!"
Cố Vấn Thành nói: "Im miệng."
Rõ ràng trong phòng ấm áp như xuân thế nhưng lại như có cơn gió vô hình gào thét, thổi qua thổi lại khiến người ta rối bời nhếch nhác thảm hại.
Giọng nói Cố Vấn Thành đã khàn khàn.
Hắn và Lý Tấu Tinh đều phát hiện ra điều này.
Cố Vấn Thành cảm thấy nực cười.
Giọng của hắn sao lại khổ sở như thế?
Nhưng hắn chẳng đau buồn chút nào mà.
Không những không đau buồn mà còn rất vui vẻ.
Lý Tấu Tinh trước kia quay trở lại, Lý Tấu Tinh này biến mất, hết thảy mọi thứ quay lại nề nếp, trở lại bàn tay của hắn.
Điều này làm hắn cực kỳ vui vẻ.
Những lúc vui vẻ thế này hắn không nên ở lại đây, hắn phải đi ăn mừng.
Đi tìm một người không có ánh sáng trong mắt ăn mừng.
Cố Vấn Thành xoay người rời đi.
Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, tiếng vang đánh thức các đồng đội đang say nồng. Tế Du chạy ra ngoài nhìn, "Sao cửa lại rớt ra thế?"
Lý Tấu Tinh nhắm hai mắt lại.
Lăng Niên đứng bên cửa nhìn anh.
Mặt đất bừa bãi, Lý Tấu Tinh ngồi bên mép giường. Người thực thể hóa được tinh thần lực đều có ngũ giác mạnh, dù trong phòng không có ánh sáng nhưng bọn họ cũng có thể nhìn thấy mảnh thủy tinh dính vết máu dưới đất.
Có người đạp trúng mảnh thủy tinh vỡ.
Bị thương rồi.
...
Căn phòng ngập ánh sáng, Bách Đồng, Na An và Sofia ngồi quanh Cố Vấn Thành.
Cố Vấn Thành nằm ngửa trên ghế sô pha, cả người nồng mùi rượu, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Trạng thái của hắn khiến ba người kia lo âu, một bàn đồ ăn ngon chẳng được hắn động vào, chỉ có rượu là được hắn uống hết chai này đến chai khác.
"Có chuyện gì vậy, Vấn Thành?"
Cố Vấn Thành khẽ cười, kéo đầu Sofia qua hôn lên nhưng hôn được nửa chừng hắn lại ngừng lại. Hắn vuốt ve đôi môi căng mọng xinh đẹp của Sofia, "Em có yêu anh không?"
Gò má Sofia ửng đỏ, nhưng lại vô cùng táo bạo, "Tất nhiên là em yêu anh!"
"Vậy tại sao em," Cố Vấn Thành lẩm bẩm, "Vậy tại sao em không có ánh sáng..."
"Cái gì?" Sofia truy hỏi.
Ánh mắt cô đong đầy tình ý, có nét quyến rũ riêng biệt, là một đôi mắt khá đẹp.
Cố Vấn Thành buông cô ra.
Đầu ngả lên lưng ghế, hầu kết lộ ra, ánh đèn trên đầu chói mắt, một tay hắn cầm ly rượu một tay che đi đôi mắt.
Nhưng vẫn có ánh sáng xuyên qua ngăn trở của hắn, căn bản không quan tâm hắn có bằng lòng hay không, xua đi một tầng bóng tối trong đôi mắt nhắm nghiền của hắn, cưỡng ép hắn nhớ rõ loại ánh sáng này.
Mấy người phụ nữ bên cạnh cởi quần áo, giày cho hắn, sau đó kêu lên một tiếng. Bấy giờ Cố Vấn Thành mới phát hiện dưới chân mình bị thương.
Mảnh vỡ thủy tinh đâm vào lòng bàn chân hắn.
Vốn hẳn phải rất đau, nhưng có nơi nào đó đã bắt đầu đau đớn từ rất lâu rồi. Chỗ đó đau đến kì lạ, cho nên vết thương nhẹ kia, Cố Vấn Thành hoàn toàn không... cảm nhận được.
...
Đội Mộng Chi lại bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Sau khi kết thúc chúc mừng bầu không khí rất kỳ lạ.
Cố Vấn Thành gọi nhóm bạn gái của mình tới nói cười yêu đường trên bàn ăn, đồng đội ngồi bên cạnh hắn vừa lúng tùng vừa khó hiểu.
Bởi trước giờ Cố Vấn Thành chưa từng gọi bạn gái tới trong những trường hợp này.
Nhưng nhóm bạn gái của hắn rõ ràng cực kỳ vui, rúc vào trong ngực, dính sát vào người hắn.
Thi thoảng Lý Tấu Tinh nhìn về phía bên này Cố Vấn Thành sẽ cười lớn rồi hôn nhau thân mật với bạn gái ngồi cạnh.
Giữa chừng Lý Tấu Tinh có đứng dậy đi vệ sinh, lúc rửa tay Cố Vấn Thành đột nhiên xuất hiện sau lưng anh.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, "Lý Tấu Tinh nguyên bản đâu rồi?"
Cái này phải nói sao đây?
Lý Tấu Tinh cũng không biết câu trả lời.
Nhưng anh biết anh nhất định sẽ trở về, thế giới này chắc chắn cũng sẽ có người tên là Lý Tấu Tinh tồn tại.
"Tôi không biết," anh nhìn qua gương, nghiêm túc nhìn chăm chú vào Cố Vấn Thành, "Nhưng cậu ta sẽ trở lại nhanh thôi, tôi đảm bảo với anh."
Ánh mắt nhìn chăm chú vào Cố Vấn Thành bây giờ của anh giống như ánh mắt đang nhìn một người bạn bình thường, ánh sáng nhìn người nào đó thông qua hắn khi ấy đã ngày càng ít đi, ánh mắt cũng trở nên ngày càng lý trí.
Giọng điệu Cố Vấn Thành cứng nhắc, "Hy vọng là vậy."
Bàn tay đút trong túi quần của hắn nắm chặt thành quyền.
Hắn có rất nhiều vấn đề cần phải hỏi anh.
Tỷ như đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cậu là ai, Lý Tấu Tinh nguyên bản là ai, gã đàn ông giống hệt tôi bên cạnh cậu là gì thế, hắn ta có quan hệ gì với cậu.
Rất nhiều.
Những điều không biết nằm ngoài khống chế của hắn này, dù Cố Vấn Thành không giết Lý Tấu Tinh thì hẳn phải giam anh lại rồi ép cung tra hỏi.
Nhưng Lý Tấu Tinh vẫn đứng đây, ăn cơm, trò chuyện cười đùa.
Thậm chí hắn còn không hỏi anh về những thứ khác.
Hai người cùng nhau quay lại bàn ăn. Cố Vấn Thành nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn cái bóng phía sau bọn họ.
Chiều cao xấp xỉ, chiều dài cái bóng cũng xấp xỉ, khoảng cách giữa hai cái bóng có thể chen vào một người.
Hắn vô thức nhích sang trái một bước, khoảng cách ở giữa rút ngắn, giây tiếp theo hai cái bóng có thể chồng lên nhau.
Nhưng Lý Tấu Tinh lại cười với hắn một cái rồi tăng nhanh bước chân, rảo bước về phía các đồng đội.
Anh và cái bóng của mình chẳng để lại chút dấu vết, lướt nhanh qua toàn bộ thế giới của Cố Vấn Thành.
Cố Vấn Thành đứng im tại chỗ.
Sự chú ý của Lý Tấu Tinh đối với Cố Vấn Thành vẫn không thể giảm bớt.
Cho dù Cố Vấn Thành này không phải là Cố Vấn Thành của anh, nhưng theo thói quen, khi ở cùng một không gian ánh mắt của anh sẽ luôn đặt trên người Cố Vấn Thành.
Cuối cùng Cố Vấn Thành uống như phát điên.
Thật ra tửu lượng của Cố Vấn Thành không cao cũng không thấp, nhưng trước giờ hắn luôn biết chừng mực, lần này cứ uống như điên thế kia đã dọa cho mọi người phát sợ.
Đến khi chuẩn bị ra về mặt mày hắn đã đỏ au, ngã vào trên ghế, rõ ràng là bộ dáng say khướt.
Loại chuyện cõng người thế này không hợp để cho con gái làm, nhóm bạn gái của Cố Vấn Thành vô thức nhìn về phía Lý Tấu Tinh nhưng anh lại cười nói, "Hi Nam, có thể không?"
"Không thành vấn đề," Hi Nam bước tới định cõng Cố Vấn Thành nhưng Cố Vấn Thành lại gắng gượng mở mắt ra nhìn hắn một cái, cố chấp đứng lên, "Không cần."
Một mình hắn lảo đảo đi phía trước, khoát tay cự tuyệt không cho ai giúp.
Vừa kiên quyết lại cực kỳ cô độc.
Không muốn ai đến gần hắn, bỏi vì bất kỳ người nào cũng có thể tổn thương hắn.
Nếu một người suốt cả đời không thể trao niềm tin cho ai khác thì cuối cùng người ấy sẽ có dáng vẻ thế nào.
Lý Tấu Tinh quay đầu đi không nhìn người trước mặt nữa.
"Thật là kì lạ," Lăng Niên đi bên cạnh anh nói, "Rõ ràng người này rất khó ưa nhưng bây giờ tôi lại thấy đau lòng cho hắn."
Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi dẫn đến cảm giác đối với Cố Vấn Thành của thế giới này cũng không bình thường.
Wasser, Cố Vấn Thành.
Hóa ra Cố Vấn Thành không yêu đương với Lý Tấu Tinh sẽ có dáng vẻ thế này.
Lý Tấu Tinh đi cuối cùng, anh cách Cố Vấn Thành xa nhất.
Lăng Niên hỏi anh: "Cậu đau lòng sao?"
Người trước mặt mất thăng bằng, may mà vịn được tường.
Lý Tấu Tinh vô thức chạy nhanh về phía trước một bước, sau đó lại kiên quyết dừng chân.
Câu hỏi của Lăng Niên khiến anh muốn hút một điếu thuốc.
"Lăng Niên," anh nói, "Nếu tôi đau lòng cho anh ta, tôi sẽ làm ba người tổn thương."
Đối với ai cũng có thể mềm lòng.
Nhưng duy chỉ có Cố Vấn Thành này là không thể.
Hai Cố Vấn Thành, nhưng bản chất chỉ là một người.
Sự đau lòng của Lý Tấu Tinh với "Cố Vấn Thành" chỉ dựa trên tình cảm với một Cố Vấn Thành khác.
Là những chuyện đã cùng nhau trải qua, là thời gian và tình yêu dành cho nhau.
Mà những thứ kia không phải dành cho Cố Vấn Thành này.
Mà là cho một người khác.
Yêu thương và đau lòng của anh, cùng với những thứ khác, đều thuộc về Cố Vấn Thành cùng anh tạo ra tình yêu.
Nhóm bạn gái luôn chú ý đến Cố Vấn Thành muốn đỡ hắn, "Vấn Thành, để bọn em đỡ anh đi mà, được không?"
Cố Vấn Thành khoát tay từ chối.
Không ai thấy ngón tay hắn đang run rẩy, bàn tay đang chống tường cũng run lẩy bẩy.
Sao hắn đã uống say rồi mà tinh thần lực vẫn biết đi truyền lời cho hắn chứ.
Cái tên trong suốt kia cũng sẽ nghe được những lời này.
Hắn ta sẽ rất vui nhỉ.
Sẽ vui đến mức không cần uống say mà cũng có thể lâng lâng say đắm nhỉ.
Cố Vấn Thành không cần ai đau lòng cho hắn.
Hắn cũng không muốn biết quan hệ giữa Lý Tấu Tinh và người trong suốt bên cạnh anh là gì.
Càng không muốn biết tại sao người nọ lại có khuôn mặt giống y hệt hắn.
Hắn là Cố Vấn Thành.
Là Cố Vấn Thành, là Wasser vô cùng lợi hại.
Nhưng giống như cả thế giới đều đang nói với hắn.
Tiềm thức nói như vậy, lý trí cũng nói như vậy, trước khi cảm xúc thành hình, trước khi hắn cảm nhận được, trước khi hắn nhận ra mọi điều, tất cả mọi thứ đều nói cho hắn biết.
Cố Vấn Thành, mày đến chậm một bước rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT