*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong những người bị buôn bán thì đa số là phụ nữ và trẻ em, ở thế giới văn ngựa đực đàn ông ngoại trừ đảm đương chức vụ cu li với bao cát chịu đựng quyền đấm cước đá ra thì không còn tác dụng nào khác.
Đối với Diệp An mà nói, ngoại trừ quyền đấm cước đá, còn có nhục nhã do khuôn mặt này của cậu mang đến.
Vì khuôn mặt này chủ bán không nỡ bán cậu với giá rẻ, nhưng lại không nỡ chi tiền cải tạo cậu thành con gái. Thế nên gã ta cho cậu mặc quần áo con gái, đóng giả thành con gái đi lừa dối khách mua.
Ở lần thứ nhất bị người khác mua về, Diệp An hổ thẹn bất an, cậu muốn tỏ rõ chân tướng với người mua, đồng thời dâng lên trung thành với người nọ. Thế nhưng đến cuối cùng, cậu chỉ có thể thấy ánh mắt từ khiếp sợ biến thành chán ghét của chủ nhân mới, còn có sự giận dữ và một thân vết thương.
Người bị buôn bán không có nhân quyền. Trong vòng tuần hoàn bị mua và bị trả lại không ngừng, trái tim Diệp An đã chết lặng. Cậu không còn phản kháng, cũng không mong đợi nữa, những nhục mạ đánh đập kia càng làm cậu chán ghét chính mình sâu sắc.
Còn có thế giới này, và tất cả mọi người.
Cậu muốn kéo theo bọn họ đồng quy vu tận.
Mỹ thiếu niên tên là Diệp An. Lúc Lý Tấu Tinh kéo cậu đứng dậy khóe mắt của đứa nhỏ này đã đỏ chót, trong đôi mắt giống như ngậm lấy từng giọt từng giọt nước mưa, ngay cả khóc cũng đẹp cực kỳ.
Lý Tấu Tinh móc khăn giấy đưa cho cậu, Diệp An vội xua tay, tay áo cũ nát trượt tới khuỷu tay, trên cánh tay là rất nhiều vết thương xanh tím, "Không cần!"
Cậu nhỏ giọng bồi thêm một câu, ngón tay thon dài siết lấy ống tay áo Lý Tấu Tinh, không biết làm sao, "Cảm ơn chủ nhân."
Thời điểm một thiếu niên xinh đẹp đến mức không phân được nam nữ nghiêm túc nhìn bạn gọi chủ nhân có thể thỏa mãn hết thảy ham muốn chinh phục và kiểm soát trong lòng mọi người.
Lý Tấu Tinh thở dài, "Không cần xưng hô với tôi như vậy, tôi không muốn trở thành chủ nhân của cậu. Nếu như có thể, tôi chỉ muốn nói chuyện hợp tác với cậu."
Mỹ thiếu niên sững sờ.
... Cái gì?
Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng không đơn thuần như những gì cậu ta biểu hiện ra.
Mặt trời nhỏ của bọn họ đấu không lại.
Cố Vấn Thành tiến lên một bước, khoát tay lên vai Lý Tấu Tinh, kề sát bên tai anh nói rằng: "Tấu Tinh, phải đi rồi."
Sợi tóc của hắn bị gió thổi tung, xẹt qua mặt Lý Tấu Tinh, mùi hương thoang thoảng từ trên người hắn truyền đến. Việc này cũng là sau khi Lý Tấu Tinh xuyên sách mới phát hiện, nam chính trong sách gốc, kẻ mạnh nhất vũ trụ Cố Vấn Thành, do tác dụng phụ của NK-03 nên cơ thể có mùi thơm nhè nhẹ như gió thoảng.
Mùi thơm cơ thể thay đổi thất thường, lúc có lúc không. Vì phải may mắn mới ngửi được hương thơm này, với lại hương thơm ngửi được hầu như không giống nhau cho nên Lý Tấu Tinh ngày càng mê muội hương thơm trên người hắn.
Anh nghiêng đầu, như lơ đễnh hít hít hương thơm trên tóc nam chính mấy cái, "Đúng rồi, phải đi thôi."
Diệp An thấp thỏm bất an rất để ý tới lời hợp tác kia của anh, "Chủ nhân, em..."
Lý Tấu Tinh, "Trước tiên cậu đi theo chúng tôi, chờ tôi làm xong việc sẽ có một việc cần cậu quyết định có làm hay không."
Diệp An gật gật đầu, im lặng khéo léo theo sau hai người bọn họ.
Cố Vấn Thành nhíu mày lại.
Hắn hỏi Lý Tấu Tinh, "Cậu định dùng cậu ta vào việc gì?"
Lý Tấu Tinh quang minh chính đại ôm hắn, sau khi kéo nam chính lại gần thì hương thơm thoảng qua cánh mũi, "Tôi sẽ giải quyết tốt."
Tư thế này không quá thoải mái, hơn nữa lại quá mức thân mật, nhưng khi liếc mắt nhìn Diệp An ở phía sau, Cố Vấn Thành gật gật đầu trong vòng tay của anh.
Bọn họ càng thân mật thì người này muốn làm cái gì cũng bó tay bó chân.
Trước cửa phòng đấu giá cũng có người trông coi nhưng không yêu cầu vé vào cửa.
Lúc bọn họ đi vào thì thời gian vẫn còn sớm, sau khi tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống thì lẳng lặng đợi buổi bán đấu giá bắt đầu.
Đợi một lát thì trong đại sảnh tối mịt đã ngồi đầy người, trên đài phía trước có một người đi tới, "Đã đến giờ, chúng tôi cũng không nhiều lời nữa, thời gian bán đấu giá chính thức bắt đầu."
Trong những đồ vật được bán đấu giá thì vật Lý Tấu Tinh không biết nhiều lắm, nhìn bộ dáng hứng thú của Cố Vấn Thành thì biết cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì.
Chờ thời gian bán đấu giá trôi qua hơn nửa, bên trên thế mà lại đẩy ra một người bị trói ngồi trên ghế, là một cô gái có tai thú tướng mạo xinh đẹp.
Thứ gây chú ý nhất không phải là dung mạo diễm lệ của cô mà là đôi con ngươi màu xanh lam trong vắt như bầu trời, khiến cho khuôn mặt của cô gái này trông thanh thuần ngây thơ.
Giống con hồ ly nhỏ bọn họ gặp ở Toái Tinh.
Lý Tấu Tinh day day trán, quay đầu nhìn Cố Vấn Thành cạnh bên không hề dao động.
Ánh mắt nam chính nhìn cô gái trên đài lạnh nhạt, dường như không chút hứng thú, căn bản không nhớ rằng đây là ai, giống như người trên đài kia không phải là một trong những người đẹp trong hậu cung của hắn.
"Cậu không hứng thú à?"
Cố Vấn Thành hỏi ngược lại, "Trong lòng cậu lẽ nào tôi rất háo sắc hả?"
Trong suốt cuốn sách duyên với người khác phái của Cố Vấn Thành tốt đến bùng nổ, chỉ cần ra khỏi cửa là có thể được người đẹp nhào vào trong ngực. Nhưng cũng chính vì người đẹp quá nhiều nên bút lực tác giả không tới, làm cho mấy nhân vật nữ cứ như tờ giấy, không có cảm giác nổi bật.
"Đùa thôi," Lý Tấu Tinh chọt chọt tay hắn, "Ý là khen cậu đẹp trai đó."
Cố Vấn Thành hơi nhếch khóe môi, "Cũng chỉ đẹp trai hơn cậu một chút thôi."
Một trong những mỹ nữ trong hậu cung của nam chính đang trên đài kia ngay cả lời thoại còn không có đã bị đưa xuống đài. Hiệu suất buổi bán đấu giá được đẩy nhanh, không lâu sau đó, một ông lão lưng hơi còng mặt mũi nhăn nheo bước lên đài.
Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành tập trung tinh thần, chăm chú nhìn lên đài.
Lúc này ông lão bán đấu giá một loại thuốc mới nghiên cứu chế tạo, tuy rằng cực kỳ hiếm có nhưng không nằm trong danh sách thuốc cấm của đế quốc. Chờ lão bán đấu giá xong đồ vật rồi xuống đài, hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ rời đi từ bên cạnh.
Bọn họ thành công ngăn chặn lão ở sau phòng đầu giá.
Trong phòng đấu giá lão được gọi là người chế thuốc.
Người chế thuốc muốn vòng qua, Cố Vấn Thành giơ tay cản lại lão, nho nhã lễ độ nói: "Ngài khoan hãy đi, chúng tôi vẫn còn một vài điều muốn thỉnh giáo ngài."
"Ta cái gì cũng không biết," người chế thuốc cúi thấp đầu, âm thanh chầm chậm già nua, "Người trẻ tuổi, cậu tìm lộn người rồi."
Cố Vấn Thành cong môi, "Ngài nổi danh như vậy, sao tôi lại tìm lộn người được chứ?" Hắn cúi người xuống, tới gần, "Chắc là ngài đang bận, tôi cũng không làm lỡ thời gian của ngài nữa, chỉ cần ngài nói cho tôi biết ai mua NK-03 trong tay ngài là được."
Lúc này người chế thuốc mới ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta không có NK-03, cậu nghe lầm rồi."
Cố Vấn Thành dường như không nghe, "Hỏi ngài một lần cuối cùng, là ai mua NK-03?"
Người chế thuốc cẩn thận lui về phía sau một bước, vẫn định trả lời không có, bỗng cảm thấy trên cổ bị một sợi dây vô hình quấn quanh, từng chút từng chút siết chặt, tựa như một giây sau là có thể cắt đứt cái đầu trên cổ lão.
Vết thương này rõ ràng là do tinh thần lực gây ra, nhưng thiết bị giám sát trên tay lão thế mà lại không vang động.
Lão thở hổn hển, lòng hoảng sợ, "Ta —— "
"Mấy vị đây đang làm gì đấy?"
Một gã đàn ông hơn hai mươi tuổi từ phía sau đi tới, cười híp mắt nhìn bọn họ, "Mấy vị khách này ở đây làm gì?"
Người chế thuốc cảm giác trên cổ đột nhiên siết chặt, trong phút chốc ngỡ mình sắp bỏ mạng, một giây sau tinh thần lực trên cổ lại tiêu tan, lão kịch liệt ho khan.
Diệp An thấp giọng nói với bọn hắn: "Chủ nhân, đây là ông chủ phòng đấu giá."
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành liếc mắt nhìn nhau. Lý Tấu Tinh chủ động tiếp lời, bày ra phong thái ngốc bạch ngọt, "Nhìn lão nhân gia này rất quen mắt nên vừa hay tới làm quen một chút."
Ông chủ phòng đấu giá, "Phải không?"
Gã vẫn luôn trưng khuôn mặt tươi cười, nhìn qua rất cao thâm khó dò, ánh mắt chuyển một vòng trên người mấy người bọn họ rồi dừng lại trên người Lý Tấu Tinh, "Người chế thuốc, có phải ông lừa dối khách hàng hay không?"
Cả người người chế thuốc run lên, run run rẩy rẩy nói: "Không, không có."
Ông chủ phòng đấu giá nở nụ cười, "Lại đây."
Sợ hãi người chế thuốc biểu lộ ra ai cũng có thể nhìn được, nhưng lão vẫn đi tới. Lúc đi đến bên người ông chủ phòng đấu giá, gã kia một phát nắm được cổ lão, ra tay tàn nhẫn bẻ gãy tứ chi của lão.
"A ——!"
Cả người lão run rẩy, tiếng gào đau đớn không ngừng.
Lý Tấu Tinh biến sắc, tiến lên một bước che trước người Cố Vấn Thành với Diệp An, đối diện ông chủ phòng đấu giá, ánh mắt sắc bén.
Cố Vấn Thành với Diệp An được anh che lại ở phía sau sửng sốt.
Từ trước tới nay chưa từng có ai chắn trước người bọn họ ở thời khắc nguy hiểm.
Bóng lưng Lý Tấu Tinh kiên định, dày rộng lại mạnh mẽ, cho người khác cảm giác rất an toàn, rất đàn ông.
Loại cảm giác được người khác bảo vệ này... Không thể nói rõ.
Nụ cười của ông chủ phòng đấu giá vẫn cứ thân thiết, "Mấy vị khách này, các cậu thấy giáo huấn ông ta như thế có đủ chưa?"
Lý Tấu Tinh đột nhiên nở nụ cười, "Vốn chuyện không có gì lớn, ngài làm như vậy, chúng ta rất áy náy."
Ông chủ phòng đấu giá hứng thú liếc anh một cái, "Vậy ngài nói xem thử phải thế nào mới có thể loại bỏ hết áy náy trong lòng?"
"Chúng tôi điều trị." Lý Tấu Tinh đến gần gã, nhận lấy người chế thuốc từ trong tay gã, ông chủ phòng đấu giá thật sự buông tay ra.
Thế nhưng nháy mắt sau khi gã buông tay, nơi quả tim của người chế thuốc như nổ tung phóng ra một đóa hoa máu, huyết dịch phun trào. Cho dù Lý Tấu Tinh cảm thấy không đúng rồi nhanh chóng lui về sau một bước, vẫn không thể nhanh hơn tay ông chủ phòng đấu giá.
Anh và Cố Vấn Thành phía sau, ánh mắt hai người lập tức lạnh xuống.
Ông chủ phòng đấu giá cười ha ha, vẫn cứ nhìn chằm chằm Lý Tấu Tinh, "Sao có thể để cho khách hàng áy náy chứ, vị khách này, tên của ngài là gì? Phòng đấu giá chúng tôi đưa ngài một món đồ, coi như bồi thường cho các cậu khi phải chứng kiến mặt không chu đáo này."
Bọn Lý Tấu Tinh không lên tiếng, ông chủ cũng không ngại, vẫn cứ cười híp mắt, không buông tha.
"Ha ha," Lý Tấu Tinh, "Bọn họ gọi tôi là Đại Điếu."
Đại Điếu, hẳn là một biệt danh có ý nghĩa đặc biệt.
Ông chủ phòng đấu giá gật gật đầu, liếc mắt nhìn thi thể trong ngực anh, tự mình đi lấy lễ vật muốn đưa cho bọn họ.
Cố Vấn Thành, "Vứt ở đây đi."
Giọng hắn rất lạnh, là giọng nói đến từ tinh thần lực đã lặng yên không một tiếng động chui vào trong đầu ông chủ phòng đấu giá của hắn.
Lý Tấu Tinh thả thi thể xuống, trên người anh dính đầy vết máu. Ngay lúc bọn anh muốn bỏ đi Diệp An lại ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể người chế thuốc tỉ mỉ quan sát một hồi, ngẩng đầu nói với Lý Tấu Tinh: "Chủ nhân, dưới da ông ta có đồ vật."
Nghe vậy, Lý Tấu Tinh không nói hai lời, lần thứ hai ôm lấy thi thể, "Chúng ta đi mau."
Diệp An bối rối nghiêng đầu qua chỗ khác, theo bọn họ một đường đi khỏi phòng đấu giá, Lý Tấu Tinh này, sao lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy chứ?
Nếu như cậu là người xấu thì sao, nếu như cậu nói dối thì sao, người này cũng không suy xét sao?
... Thực sự là... Ngu xuẩn.
Sau khi ra khỏi phòng đấu giá, tìm một không gian kín đáo, Lý Tấu Tinh ném chủy thủ quân dụng cho Diệp An, thả thi thể trước mặt cậu.
chủy thủ quân dụngTín nhiệm không lời. Diệp An không dám ngẩng đầu, đôi mắt chua xót, ra tay gọn gàng lần mò sau lưng người chế thuốc mấy lần, không thấy rõ cậu đã làm gì mà chỉ thấy cậu đứng lên, đưa vật phát hiện dưới da người chế thuốc cho anh.
Vật này nhìn như là da người hoặc da động vật nào đó, trên da có khắc con số với hình thù kỳ quái. Lý Tấu Tinh im lặng một hồi, chấp nhận ném cho Cố Vấn Thành, cảm thấy mình như là một tên mù chữ, "Không biết."
Cố Vấn Thành buồn cười, "Đây là mật mã mà, sao cậu có thể biết được chứ?"
Hắn không hề liếc mắt nhìn, trực tiếp nhét vào trong ngực, sau đó nhìn về phía Diệp An, híp mắt một cái.
Diệp An im lặng, đôi mắt chỉ khi nhìn Lý Tấu Tinh mới thoáng qua rực rỡ.
Bọn họ nên trở lại trường.
Lý Tấu Tinh nói với Diệp An rằng: "Lúc trước tôi nói hợp tác với cậu, là..."
Yêu cầu của Lý Tấu Tinh không khó, cho Diệp An tự do và vốn liếng để cậu có thể bay cao. Anh muốn cậu trở nên mạnh mẽ, chứ không phải trở thành một kẻ lệ thuộc vào người khác.
Loại người anh thưởng thức nhất vĩnh viễn là người tự tin mạnh mẽ.
Lúc sắp đi Diệp An nhìn anh thật lâu, như muốn in anh vào trong đôi mắt, sau đó quỳ một chân, giọng điệu kiên định, "Em sẽ mang đến cho ngài một niềm vui bất ngờ, chủ nhân của em."
Cậu thật lòng, thành khẩn, xem Lý Tấu Tinh là chủ nhân của mình.
...
Sau khi trở lại trường, Cố Vấn Thành liền ném tấm da viết mật mã cho Lăng Niên, "Có thể xem hiểu không?"
Lăng Niên nhặt lên cẩn thận nhìn một hồi, cảm thấy hứng thú, "Để tôi phá giải thử xem." Nói xong bèn cúi đầu trở về phòng.
Cả người bọn họ đầy vết máu, ở trên đường còn có thể dùng áo khoác ngoài che giấu, bây giờ trở về trực tiếp dọa cho các đồng đội sợ hết hồn. Trong phòng chỉ có một gian buồng tắm, Lý Tấu Tinh, "Tắm cùng?"
Cố Vấn Thành tùy ý gật gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện khác, "Biệt danh Đại Điếu của cậu có ý nghĩa gì?"
Người trong cuốn sách này không biết ý nghĩa của từ này?
Lý Tấu Tinh im lặng một hồi, "Chính là từ dùng để hình dung sự ngây thơ đáng yêu của tôi."
Cố Vấn Thành buồn cười nói: "Vậy thì quả thực cậu rất Đại Điếu."
Vẻ mặt Lý Tấu Tinh đổi tới đổi lui, không biết có nên vui vẻ hay không, "Cảm ơn."
Bọn họ cầm quần áo bước vào phòng tắm. Thiết kế trong phòng tắm có cân nhắc qua vấn đề nhiều người cùng tắm rửa nên chia gian trong gian ngoài, cách nhau bởi một lớp vật liệu đặc biệt ở giữa.
Lý Tấu Tinh vừa vào cửa đã cởi áo, động tác ngầu lòi, cơ bụng cuồn cuộn, hơi thở nam tính bùng nổ trong nháy mắt.
Anh khom lưng bỏ quần áo dơ vào trong máy giặt. Cố Vấn Thành cũng cởi áo, cúi người, cũng ném quần áo vào theo.
Lúc này trên người nam chính không có hương thơm.
Lý Tấu Tinh tiếc nuối.
Lại nghĩ, nếu như làm loại chuyện đó, mùi hương trên người hắn sẽ có mùi gì nhỉ?
Lúc hắn cùng phụ nữ lăn giường trong sách, cơ thể hắn có tỏa ra mùi hương khiến phụ nữ cũng phải tự ti khi ngửi được không?
"Dáng người rất được," Cố Vấn Thành cởi quần, "Cũng chỉ kém tôi một chút."
"Tôi không thấy kém ở đâu cả," Lý Tấu Tinh nâng cằm, nhìn đi nhìn lại nửa người trên Cố Vấn Thành, "Cậu có tôi cũng có, không thì cậu xoay người cho tôi nhìn một chút?"
Thiếu niên đều tích cực như vậy?
Cố Vấn Thành buồn cười, thế mà quay người thật, "Thế nào?"
Giọng Lý Tấu Tinh dần dần tràn ngập hơi nước, "Ừm, tôi nhận thua."