Weiss ngơ ngác được đội Mộng Chi tìm ra, ngơ ngác nhìn trận chiến bùng nổ, ngơ ngác nghe Tế Du bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, bảo rằng: "Thủ lĩnh đã được giải quyết, bọn họ tìm thấy danh sách trên tầng cao nhất."

Cái, cái gì???

Hình như có gì đó không đúng thì phải?

Có phải qua loa quá không?

Không có mai phục không có nằm vùng không có thương vong, anh ta còn chưa được chạm vào kẻ địch nữa, kết quả lại bảo rằng sự tình đã kết thúc rồi?!

Anh ta xác nhận với đội Mộng Chi tận ba lần, rồi lại tự đi nhìn kẻ địch chết thảm xung quanh, hoảng hốt thông báo cho thượng tá Romond.

Lý Tấu Tinh tiếp tục dùng tinh thần lực nói với các đồng đội: "Các cậu ở chỗ cũ chờ chúng tôi, bây giờ chúng tôi xuống liền..."

Lời còn chưa dứt bên hông anh đã có một đôi tay quấn lấy, có người dán lên trên lưng.

Anh dừng một chốc, "Tôi và Cố Vấn Thành lát nữa xuống."

"Vậy các cậu nhanh lên đi," Hi Nam cho rằng bọn họ muốn tìm một chỗ không người để thân thiết với nhau, "Cái bọn yêu nhau, thật là."

Lăng Niên nhăn mày, nhạy bén bắt được việc Lý Tấu Tinh gọi cả tên lẫn họ "Cố Vấn Thành".

Phát hiện chi tiết này còn có Tế Du và Swarin, "Cãi nhau hả?"

Làm sao có khả năng?

Hai người bọn họ có thể cãi nhau được ư?

Tầng cao nhất.

Những người không liên quan đều đi hết, nơi này chỉ còn lại hai người.

Wasser ôm chặt Lý Tấu Tinh, đầu dựa vào trên người anh, ác nghiệt hóa thành muôn vàn đau khổ, chua xót hòa lẫn tủi thân. Ngay khi Lý Tấu Tinh nói xong câu nói liên quan tới tín nhiệm kia hắn đã muốn xông lên ôm lấy anh, muốn vùi đầu vào hõm cổ anh, một người trưởng thành hóa trẻ con, chỉ có cọ tới cọ lui mới có thể bình ổn sóng to gió lớn trập trùng trong lòng. Ngôn Tình Tổng Tài

Lý Tấu Tinh cúi đầu nhìn tay hắn, "Buông ra."

Wasser: "..."

Không buông, trái lại càng ôm chặt thêm.

Mọi người trong phòng bị phát súng của Lý Tấu Tinh cướp đi sinh mệnh. Vẻ mặt thủ lĩnh Trùng Nghiệp ngồi trên ghế ngạc nhiên, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng lại chết trong tay tên lính quèn Lý Tấu Tinh mới vừa vào đội ngũ chưa ai hay biết.

Hai người bọn họ đứng ở cửa, phía trước là thi thể, phía sau hành lang đầy vết máu, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Nhưng Wasser không dám buông anh ra.

Không ôm còn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, sau khi ôm liền biến thành tên quỷ nhát gan sợ này sợ kia.

Cảm xúc của hắn truyền từ nơi tiếp xúc đến Lý Tấu Tinh. Lý Tấu Tinh ném súng trong tay xuống đất, động tác này của anh khiến lòng Wasser căng thẳng. Bạn trai vốn luôn tươi cười nay lại lạnh mặt còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.

"Tôi có thể giải thích." Giọng hắn khàn khàn.

Mặt Lý Tấu Tinh không cảm xúc, cũng chẳng gỡ tay hắn ra, "Wasser chết đi là có ý gì?"

Wasser không ngờ câu đầu tiên mà anh hỏi sẽ là cái này, "Tôi —— "

"Cậu định chết như thế nào," Lý Tấu Tinh nghiêng đầu, cụp đôi mắt để có thể đối diện với Wasser, thoạt trông anh rất bình tĩnh, "Cố Vấn Thành, tự quyết định trách nhiệm của mình, thà để cho một thân phận khác của mình chết đi chứ không muốn nói với bạn trai của cậu, đúng không?"

Đó là những gì Lý Tấu Tinh nhìn thấy, cái tên này thà mạo hiểm để chôn giấu quá khứ chứ không muốn nói rõ cho anh biết: Này, tôi chính là Wasser.

Giọng điệu anh hờ hững lạnh nhạt, nhưng lại tựa một đòn búa tạ, giáng một cú trên người Wasser, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bắt đầu đau nhức.

"..."

Wasser cảm thấy cả người đều đau, đôi môi khép khép mở mở, lời nói ra yếu ớt vô lực, "Em không thể tiếp thu."

Không thể tiếp thu Wasser chính là Cố Vấn Thành.

Hắn không thể mất đi niềm yêu thích của Lý Tấu Tinh.

Nói xong câu đó, Wasser mới phát hiện vết máu trên người mình dính vào người Lý Tấu Tinh. Hắn nhìn đăm đăm vào vệt máu tươi này, đê hèn mà cảm thấy vui vẻ.

"Làm sao cậu biết tôi không thể tiếp thu?" Lý Tấu Tinh nói từng chữ một, huyệt thái dương phình lên, "Hả? Cố Vấn Thành, cậu biết tôi đang nghĩ gì sao?"

"Cậu nhận định tôi không thể tiếp thu, cảm thấy tôi không thể tiếp thu nên chôn vùi quá khứ của mình, cậu hèn nhát vậy sao?!"

Những chữ cuối cùng gần như rống lên, gân xanh trên cổ hằn dữ tợn, vẻ mặt khiến người ta trông mà khiếp đảm.

Đầu óc Wasser trống rỗng, trước khi cơ thể kịp phản ứng lại đã mở miệng, "Vì em cái gì tôi cũng có thể."

Câu nói này hoàn toàn bùng lên lửa giận của Lý Tấu Tinh, bên trong lửa giận còn có những thứ tình cảm phức tạp không thể nói thành lời khác. Tiếng hít thở của anh tiếng sau nặng hơn tiếng trước, trong loại âm thanh này, Wasser hiểu rõ ý anh.

Trái tim lập tức căng tràn, Wasser bắt đầu hít thở bằng miệng, cảm xúc căng tràn chậm rãi lên men trong lồng ngực hắn. Hắn nhắc nhở ngược lại Lý Tấu Tinh, "Em đừng nên đối xử tốt với tôi như vậy."

Rốt cuộc là ai đối tối với ai!

Cơ bắp Lý Tấu Tinh căng cứng, nhưng lại không thể đấm người trước mặt một đấm được, "Làm anh hùng của tôi, Cố Vấn Thành, ai cho cậu trả giá vì tôi nhiều như vậy? Cậu muốn vì tôi mà vứt bỏ nhiều thứ như vậy, cậu có hỏi ý kiến của tôi chưa?"

Anh bỗng chốc xoay người, cưỡng ép gỡ tay Wasser ra, cầm lấy ống thuốc không màu trong suốt nằm trong túi của hắn ra rồi giơ lên trước mặt hai người.

"NK-03?" Lý Tấu Tinh hơi khom lưng đối diện với hắn, hai mắt bừng lửa giận, sáng đến độ xuyên thủng lòng người, "Cho tôi dùng?"

Trong mắt là ánh lửa nóng bỏng, chấn động đến mức Wasser á khẩu không trả lời được.

Hắn siết chặt tay, những câu nói đã chuẩn bị sẵn giờ phút này lại chẳng thể thốt nên lời.

Cố Vấn Thành ích kỷ đến mức nào?

Hắn thà phá hủy một lọ thuốc là cột mốc quan trọng của đế quốc, chứ chẳng muốn trên thế giới có người thứ hai dùng được.

Nhưng bây giờ hắn im lặng, cho Lý Tấu Tinh một câu khẳng định.

Là cho anh dùng, gồm cả Nan ở sao Xá bị hắn trộm đi nữa.

"Cái gì tốt thì cho tôi, cái gì xấu thì cậu chịu trách nhiệm," Lý Tấu Tinh nói ra chữ nào thì cảm giác gân xanh trên đầu mình cũng đang giật giật, "Cố Vấn Thành, sao tôi lại không biết cậu là người vô tư không vụ lợi như thế nhỉ? Con mẹ nó cậu còn muốn tôi đừng đối xử tốt với cậu?"

Vết máu trên chiếc mặt nạ màu trắng bị lưng Lý Tấu Tinh cọ cho loang lổ, làm Wasser ngược lại trông vô cùng đáng thương.

Hắn chẳng quan tâm sóng gió trập trùng trong lòng hắn nữa, mọi biểu cảm đều ẩn sau lớp mặt nạ, Lý Tấu Tinh chỉ có thể đối diện với hai con mắt của hắn. Kết quả qua hồi lâu người này thế mà lại nói rằng: "Đừng đứng gần tôi quá, người tôi bẩn."

"..." Lý Tấu Tinh nở nụ cười.

Thật con mẹ nó không hổ là trai thẳng.

Khi xảy ra mâu thuẫn thì chẳng chịu hé miệng nói chuyện.

Anh lui về phía sau vài bước, nhìn Wasser thật sâu lần nữa. Wasser vuốt mặt nạ, trong ánh mắt chất chứa ngàn vạn lời nói.

"Lát nữa gặp lại," Lý Tấu Tinh, "Cho nhau ít thời gian để bình tĩnh lại."

"Tôi cũng hi vọng hôm nay sẽ không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về việc Wasser đồng quy vu tận với sâu mọt."

Anh xoay người rời đi, bóng lưng mang theo gió, mỗi một bước đi đều là dáng vẻ Wasser yêu thích cực kỳ, trực tiếp giẫm vào trong lòng hắn.

Nord ẩn trong góc trơ mắt nhìn anh rời đi, đoạn rón ra rón rén đến một khoảng cách Wasser không xa, chần chờ nói: "Đại nhân..."

Wasser cúi đầu.

Một lúc lâu sau hắn đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng to, cuối cùng vang vọng toàn bộ hành lang.

Nord rùng mình một cái, quỷ dị đến độ làm ông nổi cả da gà.

"Nghe thấy chưa?" Wasser nhìn sàn nhà, ánh mắt cứ như đang nhìn người tình của mình, dịu dàng đến mức tựa vũng nước ấm. Hắn lẩm bẩm, "Em ấy chẳng để ý mày có phải là Wasser hay không, em ấy chỉ quan tâm đến việc mày phải mạo hiểm."

Khóe môi càng cong lên, tâm trạng tung bay, nhưng tại sao chóp mũi lại còn chua xót.

Từ trước tới giờ chưa có ai đối xử tốt với hắn như vậy.

Vì hắn phải trả giá quá nhiều mà nổi giận, sao Tấu Tinh lại có thể phạm quy như thế.

Lầu một.

Lý Tấu Tinh như sấm rền gió cuốn chạy đến chỗ đồng đội, dọc đường đi anh hóa tinh thần lực thành dây thừng trói hết mấy nhóm cướp của Trùng Nghiệp mà anh thấy lại, lôi tới giao cho Weiss.

Cảnh tượng này tương đối đồ sộ, dọa người ở lầu một sợ hết hồn.

"..." Mí mắt Weiss giật giật mấy cái, nhìn mấy tên cướp bị coi như giẻ lau kia mà không biết nên bày ra vẻ mặt gì, "... Cực khổ rồi."

"Danh sách," Lý Tấu Tinh móc một tập văn kiện từ trong ngực ra cho anh ta, "Weiss, anh tới xem xem người chết có phải là thủ lĩnh Trùng Nghiệp không."

Anh mở một đoạn video, các đồng đội và Weiss đều rướn cổ sang nhìn.

Gã trung niên bị giết dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng nằm trên ghế tựa với vẻ mặt không dám tin, chết không nhắm mắt.

Đồng tử Weiss co dãn nhanh, thậm chí còn có vẻ không dám tin hơn thi thể trong video, "Sao gã lại ở sao Tona!"

"Không phải hả?" Lý Tấu Tinh cau mày, buồn bực.

Weiss nghẹn một chút, "... Chính là gã."

Vì đúng là gã nên Weiss mới kinh ngạc như vậy.

Thân là lão đại của Trùng Nghiệp, sao tên này lại có thể ở đây?! Thí nghiệm ở đây quan trọng đến mức thủ lĩnh của bọn chúng cũng tới trấn thủ ư?

Hoảng hốt kinh sợ, như thật như mơ.

Cái này con mẹ nó thuận lợi quá nhỉ?!

Weiss thật sự bắt đầu nghi ngờ mình chỉ đang mơ một giấc mộng đẹp.

Sau khi biết đây chính là lão đại, vẻ mặt Lý Tấu Tinh hơi hơi thả lỏng. Anh đóng quang não lại rồi nhìn chằm chằm Weiss. Weiss bị anh nhìn chòng chọc thậm chí có chút thấp thỏm, "Sao thế?"

"Anh không đi xác nhận thi thể à?" Lý Tấu Tinh đè giọng nói.

"Ừ, đúng." Cuối cùng Weiss cũng nhớ tới chuyện này, sau khi dùng quang não chụp lại văn kiện rồi gửi cho tổng bộ thì vội vã chạy lên tầng cao nhất.

Đẩy được anh ta đi rồi Lý Tấu Tinh bèn ngồi xuống sàn, các đồng đội nhìn nhau, cũng cùng ngồi xuống bên cạnh anh.

Câu hỏi rất trực tiếp, "Cãi nhau với Vấn Thành?"

"Vấn Thành đi đâu vậy? Không phải núp ở chỗ nào đó rồi khóc chứ."

Con người luôn như vậy, sau khi cãi nhau xong sẽ thấy áy náy tội lỗi, liên tục nhớ lại những từ ngữ đã thốt ra trong lúc cãi nhau, sau đó bất giác nghĩ xem câu nào quá đáng, câu nào gây tổn thương, đối phương có khó chịu không, có tổn thương không.

Các đồng đội nhẹ nhàng nói rất nhiều lời. Lý Tấu Tinh đột nhiên đứng lên nhìn về phía sau, thấy một bóng người đứng cách anh không xa.

Mảnh khảnh, cao gầy, là tên cuồng yêu không biết quý trọng bản thân mình vì anh mà làm toàn chuyện ngu ngốc.

Là Wasser.

Các đồng đội không biết Wasser chính là Cố Vấn Thành, thần kinh căng thẳng đề phòng Wasser ở đối diện, chậm rãi vây Lý Tấu Tinh vào giữa.

Bọn họ còn chưa quên mấy chuyện Wasser làm với Lý Tấu Tinh, bây giờ người này xuất hiện ở đây, phỏng chừng cũng vì Tấu Tinh.

"Chiến đấu ở đây cũng có một phần công lao của anh nhỉ, Wasser," Lăng Niên mở miệng trước, khi nghe thấy người Trùng Nghiệp hô hoán Wasser đột kích mà tâm trạng phức tạp, bởi vì số lần bọn họ thấy Wasser nhiều lắm, "Sao anh lại muốn tham gia?"

"Vì có chuyện liên quan đến tôi," hiếm thấy, Wasser thật sự trả lời hắn, "Bất kể là... Quan trọng nhất là, cậu bé tôi yêu mến ở đây, sao tôi có thể không đến giúp em ấy chứ."

Các đồng đội vô thức nhìn Lý Tấu Tinh, sắc mặt lập tức tối sầm lại, cái gì mà cậu bé yêu mến chứ!

Yêu mến!

Cậu bé!

Đệt! Wasser định đập chậu cướp hoa của Vấn Thành?

Còn ngay sau khi Vấn Thành với Tấu Tinh cãi nhau!

"Ai là cậu bé yêu mến của anh," Hi Nam xẵng giọng, giữ vững phòng tuyến thứ nhất bảo vệ tình yêu của anh em mình, "Ở đây không có cậu bé yêu mến của anh!"

"Cút qua một bên đi! Người yêu của Tấu Tinh vĩnh viễn không phải là anh."

Vẻ mặt Lý Tấu Tinh quái dị.

Dở khóc dở cười, còn phải liều mạng nhẫn nhịn.

Lòng Cố Vấn Thành dâng lên dòng nước ấm, ngoài miệng lại nói: "Bị các cậu đoán đúng rồi, sao các cậu lại biết là Tấu Tinh."

Quả nhiên!

Một đám người hận đến nghiến răng.

Ông chú biến thái này thế mà lại để ý Tấu Tinh!

Xét tuổi tác của gã thì đây là trâu già gặm cỏ non rồi, hơn nữa trước giờ Wasser chưa từng tháo mặt nạ xuống, người này phải xấu tới cỡ nào vậy?

Không phải ông chú ở độ tuổi này không thể làm chuyện mà ông chú nên làm sao?

Động thái lần này của Wasser ở trong mắt đội Mộng Chi chính là khiêu khích.

Bọn họ không biết, đây chỉ do phần tử đùa dai trong người người nào đó trỗi dậy, còn tự sửa lại kịch bản.

Swarin sầm mặt, "Tấu Tinh có người yêu rồi, ngài Wasser nên biết khó mà lui."

"Tôi không hiểu," Wasser tiến lên một bước, động tác chậm rãi áp sát bọn họ, "Cậu bé của tôi ngoại trừ thuộc về tôi thì còn có thể thuộc về ai?"

Không biết xấu hổ!

Các thiếu niên tức đến nỗi nhăn nhó mặt mày.

Chỉ lo gã sẽ mượn cớ sàm sỡ Lý Tấu Tinh, đội Mộng Chi đẩy Lý Tấu Tinh về phía sau, vừa đẩy vừa nói, "Chúng tôi tuyệt đối không để cho gã chạm vào cậu dù chỉ một chút!"

"Tên này thật dám nghĩ, Tấu Tinh của chúng ta là người mà anh muốn là được chắc?"

"Vấn Thành hu hu hu cậu mau tới đây!"

Mấy người đội Mộng Chi đều rất hồi hộp, ngoài căng thẳng còn có chút kích động, cái cảm giác này nói sao nhỉ?

Giống như bước vào một bộ phim truyền hình máu chó, chứng kiến đồng bọn nhỏ của mình bị tên cướp vũ trụ nổi danh chiếm đoạt cưỡng ép. Còn bọn họ là bên chính nghĩa phải bảo vệ đồng bọn nhỏ của mình, để cậu ấy và người có tình thuộc về với nhau.

Mắt thấy bọn họ sắp sửa động thủ, vẻ mặt Lý Tấu Tinh có chút bất lực.

Hi Nam vội vã an ủi anh, "Tấu Tinh, kiên định, cậu xem như không biết mình bị một ông chú biến thái thích..."

Tuy rằng bị một ông chú biến thái thích quả thật có chút khiến người ta...

Lý Tấu Tinh, "... Cậu——" các cậu hãy nghe tôi nói.

Các đồng đội lộ vẻ đồng tình, kiên trì che chở anh ở phía sau, "Có chúng tôi ở đây, giao cho chúng tôi!"

"Wasser," ánh mắt Tế Du kiên định, "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho anh toại nguyện!"

"Dù anh đánh bại chúng tôi," Swarin thề chết phải bảo vệ CP chính thức, còn thông minh chừa cho mình đường sống nếu bị vả mặt, "Cho dù anh có đoạt được cơ thể của Tấu Tinh thì cũng không thể chiếm được trái tim của cậu ấy."

Ý chí chiến đấu dâng trào, so với khí thế lúc Romond huấn luyện còn mạnh mẽ hơn.

Vì trinh tiết của Lý Tấu Tinh, vì tình yêu của Vấn Thành và Tấu Tinh.

Xông lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play