Sau khi ngồi ngắm trăng suốt cả tiếng đồng hồ vào đêm qua, cảm giác của Cố Vấn Thành đối với Lý Tấu Tinh càng thêm khẩn trương.

Hắn mê muội, đúng, là mê muội.

Hắn mê muội cảm giác Lý Tấu Tinh mang đến cho hắn, bất kể là kích thích khi trước hay là những câu chuyện phiếm đơn thuần tối qua, một lời nói đơn giản của đối phương cũng có thể xoa dịu nỗi nhớ nhà của hắn, anh chàng này nếu không thuộc về hắn thì còn có thể thuộc về ai chứ?

Khó mà tin nổi.

Sự tồn tại của Lý Tấu Tinh với hắn mà nói khó mà tin nổi.

Hắn phải khiến cả thể xác lẫn tinh thần Lý Tấu Tinh đều thuộc về hắn, hoàn toàn biến thành người của hắn, in dấu mình lên mỗi một tia tinh thần lực, để anh không còn thân thiết với ai khác ngoại trừ hắn.

Thế nhưng Cố Vấn Thành không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cho một người đàn ông đi thích một người đàn ông khác.

Toàn thế giới đều biết đàn ông chỉ có thể thích phụ nữ. Phụ nữ có ngực, hắn lại phẳng lì, dù có hạt lựu nhưng sờ không đã, phụ nữ có mông, nhưng đàn ông có mông thì được cái đếch gì?

Càng nghĩ càng hết cách, cuối cùng trong mắt chợt lóe tàn độc.

Không có cách nào vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn cưỡng ép.

Lý Tấu Tinh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh vô thức liếc mắt sang nam chính, lập tức đối diện với đôi mắt ngậm ý cười của Cố Vấn Thành.

Sự tức giận mà người khác không nhìn thấy hay nhìn không hiểu kia, anh có thể xem hiểu từ trong đôi mắt Cố Vấn Thành.

"..." Ai có thể nghĩ tới, bọn họ chẳng qua chỉ không hôn nhau một đêm mà thôi.

Mới một đêm thôi, nam chính đã bị ép đến độ hắc hóa.

Dính người.

Lý Tấu Tinh vén sợi tóc buông xuống của hắn qua, động viên vân vê vành tai Cố Vấn Thành, "Thi đấu sẽ kết thúc nhanh thôi."

"Nhưng thời gian sẽ không dừng lại," Cố Vấn Thành cụp mắt, tất cả điểm mẫn cảm đều nằm hết trên vành tai, hắn siết chặt tay kiềm chế bản thân không được dọa sợ mặt trời nhỏ của hắn, biểu cảm kia còn toát lên vẻ vô cùng đáng thương, "Lúc vết thương khép lại sẽ ngứa."

"Vết thương" duy nhất mà Lý Tấu Tinh biết chính là chỗ anh tự bôi thuốc lần trước.

Làm sao có khả năng sẽ ngứa cơ chứ, đã sớm khỏi hẳn rồi có được không?

"Đừng véo," anh thì thầm, sợ khi mình bắt đầu lại bị người khác nhìn thấy, "Có phát sóng trực tiếp."

"Tôi biết," sự bảo vệ trong giọng nói anh khiến Cố Vấn Thành nhếch khóe môi. Hắn bắt đầu suy nghĩ về cách giải quyết quy định phá hoại đồ của ban tổ chức, về việc lúc nào cũng phải giữ khoảng cách khi phát sóng trực tiếp, khoảng cách khoảng cách khoảng cách, "Quy định là quy định, cậu có thể lựa chọn hoãn lại ba ngày, tôi không ngại."

Giọng điệu thương lượng bàn bạc này, Lý Tấu Tinh nhịn cười nói: "Không công bằng với cậu lắm, hay là quên lần này đi?"

"Cái gì hoãn lại ba ngày?" Tế Du ở bên cạnh nghe tò mò hỏi.

Càng ngày càng nhiều khán giả ở phòng trực tiếp tò mò dựng thẳng lỗ tai.

"Mời Tấu Tinh ăn mỹ vị," Cố Vấn Thành cười nhạt nói, "Cậu ấy rất thích ăn."

Quá không biết xấu hổ, Lý Tấu Tinh sờ sờ mũi, bất đắc dĩ, "Ừm, ngon lắm luôn, vừa ăn là không dừng lại được."

Rõ ràng đây là đề tài do Cố Vấn Thành bắt đầu, kết quả sau khi Lý Tấu Tinh nói xong hắn ngược lại càng khó chịu hơn, vành tai phiếm hồng, nụ cười ẩn ý sâu xa.

Nếu thích như thế thì sao không chịu nói thẳng?

Trở thành người của hắn, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, Cố Vấn Thành sẽ rất cưng chiều anh.

Hôm nay là ngày thứ hai, thi đấu sẽ kết thúc vào sáu giờ sáng mai, bây giờ bọn họ cần khoảng 10 tấm thẻ bài nữa. Mấy người cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, khi làm xong thì đã tới ba giờ chiều.

Mà vào lúc này, bọn họ gặp lại một người quen bị lạc trong rừng rậm.

Cô gái tóc dài bên cạnh Nhậm Thanh Anh, cái người được Nhậm đại tiểu thư gọi là Doanh Doanh. Đôi mắt cô ta sưng đỏ do khóc nhiều, cổ chân sưng tấy to bằng nắm tay, đang hoảng sợ nhìn dã thú không ngừng tiến về phía mình.

Bọn họ lập tức xông lên trước đánh chết dã thú, sau khi biết mình đã an toàn, cô gái khóc ra tiếng, "Cảm ơn, cảm ơn các anh."

"Đội ngũ của cô đâu?" Lý Tấu Tinh nhìn mắt cá chân cô ta, cau mày, "Bọn họ vứt cô ở đây?"

"Chúng tôi tách ra," cô gái nói, "Các anh có thể gọi tôi là Doanh Doanh... Tôi họ Nhậm."

Cô ta kể lại đầu đuôi câu chuyện, đội ngũ Nhậm Thanh Anh vì tự đại về thực lực của mình nên lãng phí rất nhiều thời gian, sau khi bị đội Mộng Chi cướp thẻ bài mới bắt đầu đi thu tập thẻ bài lần nữa. Song người dự thi chỉ có 100 người, bọn họ chắc rằng mình sẽ là mười người xuất sắc nhất, thế nhưng bây giờ chẳng thể tìm được người có thể thu thập thẻ bài nữa.

Nhậm Doanh Doanh bị trẹo chân chỉ có thể tạm thời ở lại đây, nhưng mà không ngờ rằng người làm vòng bảo hộ tinh thần lực cho cô ta thế mà chỉ có thể gắng gượng được hơn hai tiếng, chờ khi lồng phòng hộ tinh thần lực vừa tiêu tán, cô ta liền trở thành con mồi nhỏ yếu ngon lành nhất trong khu rừng rậm này.

Lý Tấu Tinh nhíu mày suy tư, đây là bẫy của Nhậm Thanh Anh hay là sự thật, hành động của đối phương khiến anh không thể phân biệt được.

"Vậy trước mắt cô chỉ có thể đi theo chúng tôi thôi," Hi Nam, "Hoặc là cô ở chỗ cũ chờ đồng đội cũng được, chúng tôi sẽ làm lồng phòng hộ cho cô."

"Tôi muốn đi với các anh!" Nhậm Doanh Doanh nhanh miệng nói, lại bất an, "Tôi... Chân bị trẹo, có thể không?"

Mấy người gật gật đầu, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không vội.

Nhậm Doanh Doanh lau nước mắt, từ chối đỡ dậy tự mình đứng lên, mới đi được hai bước đã mất thăng bằng, chợt ngã nhào về phía trước. Cô sợ mình đụng vào chàng trai Nhậm Thanh Anh thích nên cố hết sức ngã về phía người bên cạnh.

Tình cờ trong lồng ngực Lý Tấu Tinh được một em gái mềm mại nhào vào.

Cô em này còn thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn anh."

Một luồng cảm giác nguy hiểm khiến Nhậm Doanh Doanh run rẩy cả người, cô ta chợt đứng thẳng người dậy, vô thức trốn ra sau tấm lưng cao lớn của Lý Tấu Tinh.

Cố Vấn Thành nở nụ cười ôn hòa, "Quý cô, cẩn thận chút."

Nhậm Doanh Doanh bị hắn nhìn mà cảm thấy sợ hãi, cô ta lê cái chân trẹo không ngừng lùi lại, che miệng nhìn Cố Vấn Thành, hệt như hắn là quái vật gì đó.

Cố Vấn Thành thở dài, nghiêng mặt, cô đơn đến độ khiến người khác đau lòng.

Bầu không khí ngưng lại.

Người đội Mộng Chi không muốn so đo với một cô gái nhỏ, nhưng thái độ của đối phương với Cố Vấn Thành khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.

"Xin lỗi," qua vài giây, Cố Vấn Thành chủ động cười khổ nói, "Có lẽ thái độ của tôi dọa cô ấy sợ."

Khóe mắt hắn liếc về phía Lý Tấu Tinh vài lần, "Rất xin lỗi."

Quả nhiên Lý Tấu Tinh bước tới như mong đợi của hắn, đoạn thực hiện một cái ôm anh em với hắn.

Cố Vấn Thành tựa vào hõm cổ của anh hạ khóe miệng xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng Nhậm Doanh Doanh, ác ý bên trong sâu tựa hố đen, còn kinh khủng hơn con ngươi của dã thú.

Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống từ mặt Nhậm Doanh Doanh, vẻ mặt sợ hãi kia cực kỳ khoa trương trong bầu không khí này.

Bình luận trong phòng trực tiếp bùng nổ luôn rồi, không thể hiểu được cô gái nhỏ này đang sợ cái gì?

Sợ Cố Vấn Thành?

Bởi vì Cố Vấn Thành vừa nở nụ cười với cô ta?

...

Bọn họ càng nghiêng về đây là một mỹ nhân kế gây chia rẽ xích mích.

Loại thủ đoạn ác ý chia rẽ quan hệ của người khác này thật sự quá tầm thường luôn!

Lý Tấu Tinh ôm hắn vài giây liền muốn buông ra, song Cố Vấn Thành lại ôm chặt hơn, giọng nói nặng nề, "Tôi rất tự ti."

"..." Vẻ mặt Lý Tấu Tinh một lời khó nói hết, như là đau lòng, lại như đang nhịn cười.

Bắt đầu nghiện diễn rồi.

Nhưng người đang xem phát sóng trực tiếp lại hoàn toàn đau lòng cho hắn.

"Tự ti cái gì?" Lý Tấu Tinh cực kỳ phối hợp với diễn xuất của hắn, khen hắn, "Đẹp trai thế kia, năng lực lại mạnh như vậy, chân còn thiệt dài, nào đến phiên cậu tự ti chứ?"

Cố Vấn Thành như biến thái hít mùi cơ thể của anh vài hơi thật sâu, "Cậu xem, con gái thấy tôi đều khóc."

Hắn cười như không cười liếc nhìn Nhậm Doanh Doanh, đối phương bị ánh mắt hắn đóng đinh tại chỗ, "Thật là đáng sợ... Thật là đáng sợ..."

Tiếng lẩm bẩm nhỏ xíu, nhưng người ở chỗ này đều nghe thấy hết.

Cô nương này cũng quá mức nhạy cảm với nguy hiểm.

Cố Vấn Thành vùi toàn bộ gương mặt mình vào hõm cổ Lý Tấu Tinh, thoạt trông như bị tổn thương sâu sắc.

Mà trên thực tế...

Lý Tấu Tinh cảm thấy trên cổ mình có đầu lưỡi ướt át liếm qua.

Nam chính ngu ngốc giải thích: "Tôi đang rơi lệ." Chứ không phải đang sàm sỡ đâu.

Haizz.

Lý Tấu Tinh đè đầu hắn lại, mang ý cưng chiều, giả làm dáng vẻ ngu ngốc, "Khóc thoải mái đi."

Trò hề này mãi đến tận nửa tiếng sau mới yên ả lại, Nhậm Doanh Doanh run rẩy theo sau bọn họ, ánh mắt lia về phía Cố Vấn Thành đều mang ý né tránh.

Nhưng tâm trạng Cố Vấn Thành rất tốt, không thèm để ý tới hai giây ôm ấp Lý Tấu Tinh cô ta chiếm đoạt nữa.

Bởi vì hắn vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

Nếu là phát sóng trực tiếp toàn mạng, vậy thì không thể lãng phí.

Hắn muốn cho tất cả mọi người, bất kể là phụ nữ, đàn ông hay là kẻ địch muốn dùng Lý Tấu Tinh bức Wasser xuất hiện, biết rằng Lý Tấu Tinh là người đã có chủ.

Không dễ dây vào, ai đụng vào thì phải chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.

Cũng không tính là lãng phí trừng phạt hai ngày một đêm bị kéo dài.

Giọng điệu Hi Nam bảo vệ Nhậm Doanh Doanh mang vẻ khó chịu, "Sao cô lại nói Vấn Thành của chúng tôi đáng sợ?"

Nhậm Doanh Doanh cũng biết mình phản ứng quá lố, bây giờ e rằng toàn bộ người xem trực tiếp của đội Mộng Chi đều đang chửi mình, nhưng cô ta không dám giải thích, thậm chí sợ ánh mắt Cố Vấn Thành sẽ rơi trên người mình lần nữa.

Rõ ràng lần trước nhìn thấy người này vẫn rất bình thường mà...

Sao ánh nhìn vừa nãy kia...

Dường như biết cô ta đang nghĩ gì, Cố Vấn Thành nghiêng mặt sang một bên, khóe môi nhếch thành một đường cong hoàn mỹ, nở nụ cười đẹp trai thân thiết.

Nụ cười này sẽ khiến con gái rung động, chắc chắn sẽ không khiến con gái sợ hãi.

Mà ngược lại, càng như vậy càng thể hiện hắn sâu không lường được.

"Bọn Thanh Anh nói," Nhậm Doanh Doanh nuốt nước miếng một cái, nói đứt quãng, "Bọn họ đi về hướng bắc."

Lý Tấu Tinh, "Vậy thì đi về hướng bắc thôi."

Bọn họ ung dung nhàn nhã, nói đổi là đổi.

Trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện một người xa lạ làm bọn họ ít nói hẳn đi, Hi Nam vẫn còn bô bô không ngừng, quyết tâm tìm hiểu cho được tại sao Nhậm Doanh Doanh lại "bắt nạt" Vấn Thành của bọn họ.

"Có lẽ tôi không được con gái yêu thích," Cố Vấn Thành đột nhiên thở dài một hơi, "Ngay cả kinh nghiệm hôn môi với con gái cũng không có."

Lăng Niên lặng lẽ nói: "Có ai có à?"

Tất cả mọi người đều đáng thương như nhau.

Lý Tấu Tinh rất muốn chui vào trong đầu Cố Vấn Thành xem hắn định làm gì, "Cái câu cậu không được con gái yêu thích này không đáng tin cho lắm."

Không kể đến hoa đào trước kia, chỉ nói đến Nhậm Thanh Anh hôm qua, hết đóa này tới đóa kia, có thể nở đầy cả một vùng núi đấy.

"Nhưng mà tôi nghe nói," Cố Vấn Thành ung dung lái đề tài theo hướng bản thân muốn, "Cướp vũ trụ Wasser nổi danh khắp nơi cũng chưa có người yêu."

"Nhiều năm như thế mà người duy nhất có scandal tình ái với Wasser chỉ có mình Tấu Tinh," Lăng Niên vô thức tiếp lời, vẻ mặt không dễ nhìn, đang trên bờ vực thoát fan*, "Tôi cũng không tin mấy phiên bản đồn đại trên mạng và hai chữ đối thủ chính miệng Wasser nói."

(*) thoát fan: không còn làm fan nữa

Hắn thao thao bất tuyệt từ trình bày đủ loại lý do đến đưa ra dẫn chứng chứng minh quan điểm của mình, hoàn toàn làm sụp đổ thiết lập đẹp trai lạnh lùng của mình. Bọn hắn còn chưa biết có phát sóng trực tiếp, Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành cũng quên nói cho các đồng đội biết chuyện phát sóng trực tiếp toàn mạng.

"Cho nên..." Lăng Niên nghiêm túc đưa ra kết luận cuối cùng, "Tôi có nghi ngờ hợp lý rằng đây chỉ là biện pháp che mắt mà Wasser dùng để chuyển hướng chúng ta, gã đang trù tính cho mục đích lớn hơn."

Hơn một nửa khán giả mạng còn thật sự bị lời nói của hắn thuyết phục!

[Có lý nha...]

[Bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách tui luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, giờ nói rõ ra như vậy thì giải thích được rồi!]

Lý Tấu Tinh xoa cằm trầm tư, "Cho nên tôi chỉ là một tấm bia đỡ đạn?"

Lăng Niên gật gật đầu, các đồng đội vẫn luôn cực kỳ tín nhiệm sự thông minh của hắn, lúc này tràn đầy căm phẫn sục sôi, trách mắng: "Đã biết gã không phải thứ tốt lành gì rồi mà!"

"Không phải người tốt!"

"Cực kỳ bại hoại!"

"Rác rưởi rác rưởi rác rưởi!"

Huyệt thái dương Cố Vấn Thành giật giật, "Cũng có khả năng Wasser thật lòng mà?"

[Vấn Thành còn quá trẻ, Lăng Niên nói có lý đấy, Wasser nổi tiếng là người có thực lực, có thể thật sự xem một học sinh mới là đối thủ tương lai ư?]

[Nói Wasser thật lòng còn không bằng nói hoàng đế bệ hạ sẽ không bị ám sát trong một năm còn khiến người khác cảm thấy có khả năng hơn ấy.]

Các đồng đội kiên quyết lắc đầu, "Tuyệt đối không thể, Vấn Thành, cậu đừng bị những lời chót lưỡi đầu môi của Wasser mê hoặc!"

Tốt, rất tốt.

Cố Vấn Thành vốn định khiến quan hệ đối thủ của Wasser và Lý Tấu Tinh tiến thêm một bước để quần chúng công nhận, để người khác biết sự đặc biệt của Lý Tấu Tinh đối với Wasser, để những gì nên biết thì phải được biết, nên ngừng tay thì phải ngừng tay.

Bây giờ nhìn lại, chỉ dựa vào lời nói đầu môi thì chưa đủ.

Lý Tấu Tinh nhìn Cố Vấn Thành nhanh chóng đổi thành biểu cảm bình tĩnh, cảm thấy không đúng lắm. Anh âm thầm thăm dò, "Cậu rất có hảo cảm với Wasser à?"

"Tất nhiên là không," Cố Vấn Thành cười trả lời, "Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi."

Vào đúng lúc này, Lý Tấu Tinh đột nhiên hiểu rõ những cảm nhận của Nhậm Doanh Doanh trước đó.

Đối phương đang không có ý tốt.

Đương nhiên, anh rất mong chờ cái không có ý tốt này.

Lý Tấu Tinh thờ ơ cười cười, "Đừng lo lắng, Wasser là người bận bịu, sẽ không có khả năng tôi xuất hiện ở đâu thì gã xuất hiện đó đâu nhỉ?"

"Làm sao có khả năng chứ?" Cố Vấn Thành buồn cười, "Như vậy chẳng phải tất cả mọi người chỉ cần đi theo cậu là có thể tìm được tung tích của Wasser ư?"

Không trực tiếp xuất hiện?

Wasser lẳng lơ kia không định trực tiếp xuất hiện?

Ồ wao.

Bất ngờ nha.

Không trả lời dứt khoát à, Lý Tấu Tinh càng mong đợi.

---------------------------------------------------------------

Tác giả: "Wasser balabala... Không phải là người tốt bala... Lấy Lý Tấu Tinh làm bia đỡ đạn..."

Cố Vấn Thành: Phải nhẫn! (trán nổi gân xanh)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play