Tế Du thật không ngờ rằng mình mới vừa tỉnh lại mà đã phải đi làm chuyện lớn, mặt hắn với Hi Nam đầy vẻ mờ mịt, "Cái gì chạy trốn? Trốn cái gì chạy?"
"Em đùa thôi."
Lý Tấu Tinh cười hì hì, "Hai giờ chiều nay sẽ đến sao Mã Vĩ, nhân lúc còn thời gian chúng ta đi cọ một bữa cơm nữa đi."
"Cậu khỏe lại rồi?" Tế Du kinh ngạc nhìn anh.
"..." Lý Tấu Tinh, "Tinh Tinh đói bụng."
Bọn họ tới phòng ăn, hết thảy đều giống như hôm qua. Nếu như không phải Lý Tấu Tinh phát hiện vết máu ẩn trong một góc phi thuyền thì anh thật sự sẽ tin lớp vỏ yên bình này.
Nhưng bây giờ tốt hơn hết nên duy trì sự yên bình này, bọn họ không có uy hiếp gì với Đế Lan, Đế Lan cũng vui vẻ làm người tốt, hơn nữa anh cũng không thể khẳng định vết máu kia có thể chứng minh Đế Lan là kẻ giết người.
Bọn họ cơm nước xong bèn đi chào tạm biệt Kim Địch. Kim Địch vẫn bám riết không tha với mấy người đồng hành ngắn ngủi này, "Có chắc là sẽ xuống sao Mã Vĩ không?"
"Đúng rồi," Tế Du cười, chân thành nói, "Cảm ơn ngài đã cứu con một mạng."
"Ha ha ha không cần để ý," Kim Địch, "Lúc trước phi thuyền của chúng ta bỗng dưng rơi xuống sao Hải Bạch cũng dọa chúng ta sợ hết hồn."
Ông như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Lý Tấu Tinh một cái, đột nhiên hỏi: "Là nhóc kéo phi thuyền của chúng ta xuống hả?"
Mắt Lý Tấu Tinh mang vẻ mờ mịt.
Kim Địch lắc đầu cười, "Thôi được rồi. Mấy đứa đi đi, lúc rời đi xin hãy cho ta đưa mấy nhóc một vài thứ, kỷ niệm chuyến đi ngắn ngủi của chúng ta."
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, chờ khi phi thuyền thực sự cập bến ở sao Mã Vĩ Lý Tấu Tinh mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ ôm Kim Địch, ông chú để râu ngầu lòi này nở nụ cười nhẹ nhõm sung sướng, "Hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Lý Tấu Tinh nở nụ cười, "Sẽ."
Sau cuộc tranh luận rốt cuộc bọn họ cũng đặt chân lên sao Mã Vĩ.
Dưới các loại phi hành khí bay đến bay đi, Lý Tấu Tinh thu lại nụ cười.
Tế Du với Hi Nam ở phía sau không nhìn thấy vẻ mặt của anh, còn đang vẫy tay với phi thuyền, chờ nó đi xa Tế Du mới thở dài nói: "Thực sự may mắn khi gặp được một vị thuyền trưởng như vậy."
...
Sau khi xác định vị trí của bọn họ bọn Lăng Niên liền vội vàng lao về phía đó.
Điều làm Lăng Niên với Swarin không thể không lưu ý chính là trạng thái có chút kỳ lạ của Cố Vấn Thành.
Không, không thể nói là có chút, mà là cực kỳ, vô cùng kỳ lạ.
"Cậu bị sao thế," Lăng Niên trực tiếp hỏi, "Thấy cậu cứ thế nào ấy."
Swarin dùng ánh mắt lặng lẽ biểu thị nghi vấn.
Cố Vấn Thành cứng đờ trong phút chốc, "Có sao? Tôi rất bình thường."
"Có." Hai người Lăng Niên gật đầu khẳng định.
"Có lẽ ngủ không ngon," Cố Vấn Thành đằng hắng vài tiếng, "Không phải Tế Du bị thương sao? Không tận mắt thấy được nên hơi lo lắng."
"Tôi cũng rất lo lắng," Swarin cụp mắt, "Hi vọng chuyện này sẽ không để lại tổn thương tâm lý cho cậu ấy."
Lúc sắp tới địa điểm đã hẹn Lý Tấu Tinh yêu cầu kết nối với Lăng Niên, trong giây lát gương mặt anh hiện lên Cố Vấn Thành vô thức lùi về sau một bước núp vào sau lưng đồng đội.
Lý Tấu Tinh, "Anh em ơi, chúng tôi đang dùng cơm ở một nhà hàng đặc sản gần đó, ở đây chờ các cậu đến."
Bất ngờ không kịp đề phòng bị tin tức này oanh tạc, thoạt tiên khóe môi Lăng Niên cong lên cười, lần lượt cùng Swarin chúc mừng anh, "Chúc mừng."
Sau khi khôi phục nhất định tinh thần lực tăng lên rất nhiều.
Lý Tấu Tinh tiếp nhận lời chúc, nhìn xung quanh một vòng, cứ như mới phát hiện ra, "Vấn Thành đâu rồi?"
Cố Vấn Thành giấu không được kinh ngạc, hắn tiến lên một bước, bình tĩnh nhìn chăm chú Lý Tấu Tinh trong màn hình.
Nụ cười Lý Tấu Tinh bất biến. Nhìn tầm mắt của cậu ta xem, còn có ánh mắt kia nữa, đừng cái nói cái gì mà xấu hổ, ngay cả chút lúng cmn túng cũng không có!
"Vấn Thành, cảm giác như đã lâu rồi không gặp mấy cậu," thiếu niên tối qua làm nũng tỏ vẻ dễ thương này đang cười đến là đoan trang, "Cùng ăn một bữa cơm nhé?"
"..." Cố Vấn Thành, "Được."
"Nơi này hoàn còn có rất nhiều gái xinh," Lý Tấu Tinh nháy mắt mấy cái với bọn họ, "Cũng rất nhiệt tình, siêu cấp đáng yêu."
Cùng là con trai với nhau nên lòng rất rõ nụ cười xấu xa kia.
Lăng Niên với Swarin thả lỏng nở nụ cười, "Vậy chúng tôi phải nhanh nhanh tới mới được."
Lý Tấu Tinh một chút cũng không xấu hổ.
Thậm chí anh có vẻ như không nhớ rõ mọi chuyện trước đây.
Trước khi nhìn thấy anh Cố Vấn Thành đã nghĩ tới trăm nghìn cảnh tượng lúc gặp lại nhau, không có ngoại lệ, hoặc là mặt dày mày dạn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hoặc là lúng túng tránh né lẫn nhau.
Thậm chí hắn còn nghĩ xem sau khi Lý Tấu Tinh khôi phục sẽ như thế nào. Người kia có thể sẽ lúng túng hơn hắn, có lẽ sẽ ngượng đến mức không ngốc đầu lên được, xấu hỏ thẹn thùng trốn tránh tầm mắt của hắn.
Nhưng mà, hết thảy tưởng tượng kia không có một tình huống nào như vậy cả.
Điều này khiến cho Cố Vấn Thành không hiểu sao cảm thấy khó chịu —— dựa vào cái gì mà Lý Tấu Tinh có thể vô tư ăn no ngủ kỹ?
Dựa vào cái gì mà hắn lại ăn ngủ không yên tâm phiền ý loạn sau cuộc gọi video tối qua kia chứ?
Vẻ mặt Cố Vấn Thành đổi tới đổi lui, thậm chí quên bén luôn quyết định sẽ giấu kín không nói một lời về đoạn ký ức kia, giọng điệu buồn bực, "Không phải cậu nói là không có hứng thú với con gái à?"
"Tôi nói hồi nào?" Lý Tấu Tinh kinh ngạc, sau đó lại toét miệng cười, muốn bao nhiêu ngốc bạch ngọt thì có bấy nhiêu ngốc bạch ngọt, vừa nhìn là biết đang nói ra mấy lời giấu kín trong lòng, "Tôi đương nhiên có cảm giác với con gái... khụ, thẹn thùng."
(*) ngốc bạch ngọt (傻白甜): đơn thuần, đơn giản, hiền lành, vui tươi,... cụm từ này cũng có rất nhiều ý
Biểu cảm này của anh quá buồn cười, Swarin cố nén cười một cách ngượng ngùng.
Thẹn thùng cái bíp!
Cố Vấn Thành cười khẩy, sao lúc cậu nói mấy câu kia với tôi lại không thấy cậu thẹn thùng?!
Không, cậu ấy quả thực xấu hổ, vừa thẹn thùng vừa nhìn đăm đăm hắn, qua một đêm, ánh mắt rực lửa đầy sao cũng đã thay đổi.
Lý Tấu Tinh nhìn Lăng Niên với Swarin thế nào thì cũng nhìn hắn như vậy.
Tựa như những chuyện hôm qua anh làm đều là mây khói.
Ánh mắt Cố Vấn Thành đăm đăm màn hình đầy lửa giận, vốn là suy nghĩ trốn tránh lại biến thành lửa giận, giận dữ cười, "Được, chờ chúng tôi đến."
Hắn dứt khoát tắt video, vừa quay đầu lại liền thấy Lăng Niên mặt không cảm xúc nhiều chuyện nhìn chằm chằm.
Lúc bọn hắn đến nhà hàng Lý Tấu Tinh với Hi Nam Tế Du đã bị kéo lên sàn nhảy.
Nói nhà hàng này có rất nhiều cô gái đáng yêu xinh đẹp cũng ngoa. Con gái sao Mã Vĩ tự tin tỏa sáng, hoạt bát gan dạ, bất kể ai tới đây ăn cơm đều được các cô chân thành nhiệt tình mời nhảy múa, ba người bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Đoàn người Cố Vấn Thành đi đường mệt nhọc tới nơi liền thấy cảnh tượng bọn họ ôm eo mấy cô nương khiêu vũ theo nhạc.
Nhân viên phục vụ tiến tới muốn dẫn đường cho bọn họ, Cố Vấn Thành đột nhiên nở nụ cười.
Hắn từ chối nhân viên phục vụ, chậm rãi đi về phía sàn nhảy.
Chân dài thẳng tắp, mắt ngậm phong lưu, mùi vị thanh xuân hòa lẫn trưởng thành chín chắn, Cố Vấn Thành tùy ý đưa tay về phía cô gái váy dài bên cạnh, "Có thể mời quý cô nhảy một bản không?"
Co gái cười nói: "Đương nhiên."
Âm thanh giày bốt cao gõ lên sàn vang dội, Cố Vấn Thành dìu cô gái, bước từng bước đến gần người quen ở vị trí trung tâm.
Tế Du là người đầu tiên phát hiện hắn, vui vẻ nói: "Vấn Thành, các cậu tới rồi!"
Cố Vấn Thành cười gật gật đầu.
Quý cô bên cạnh đong đưa theo nhạc quàng tay lên cổ hắn, thân thể mềm mại thoang thoảng hương thơm.
Trong khoảnh khắc Lý Tấu Tinh nhìn sang đó, tay phải Cố Vấn Thành ôm eo cô gái, nở một nụ cười không chứa hàm nghĩa gì, "So chút không?"
Lý Tấu Tinh nhíu mày, không nhịn được cười, "Cậu chúc mừng đồng đội khôi phục như vậy à?"
Đồng đội, Cố Vấn Thành cười lạnh, thật đúng là một đồng đội đứng đắn.
Âm nhạc bỗng sôi nổi lên, hai cô gái xoay tròn như cánh hoa bay, nương vào lực cánh tay của chàng trai rồi nhào vào lồng ngực.
Làn váy tung bay theo động tác nhiệt tình, Cố Vấn Thành đỡ lấy sau lưng bạn nhảy, nâng eo dưới của cô tạo thành độ cong đẹp mắt.
Đôi môi đỏ mọng tiến tới gần trong lúc ý loạn tình mê, Lý Tấu Tinh đúng lúc nghiêng mặt, đôi môi đỏ mọng của cô gái hạ xuống phía trên cổ áo trắng của anh.
Lưu lại một dấu son môi mới tinh.
Cố Vấn Thành bên cạnh nhìn thấy đột nhiên không còn tâm trạng nhảy tiếp nữa.
Hắn buông tay cô gái, áy náy cười, "Tôi thành thật xin lỗi."
Hắn biết mình hiện giờ rất kỳ lạ.
Lòng dâng ác ý, xâm nhập vào đầu óc của hắn, nỗ lực cảm hoá lý trí của hắn.
Trong mắt hắn, dấu son môi trên quai hàm Lý Tấu Tinh chói mắt cực kỳ.
Tối qua còn ngoan ngoãn chỉ nhìn mỗi mình hắn, thế mà hôm nay đã thân mật khiêu vũ cùng một cô gái khác.
Lý Tấu Tinh lừa hắn.
Còn khiến hắn càng nghĩ tới càng xấu hổ.
Dựa vào cái gì mà người này lại có thể quên sạch tất cả sau khi nói mấy lời kia với hắn, chỉ để mình hắn lưu giữ đoạn ký ức xấu hổ lúng túng kia chứ?
Hắn muốn công bằng, không thể chỉ để mình hắn kỳ lạ như vậy.
Cảm xúc u ám kia vừa sơ sẩy là có thể nuốt trọn hắn.
"Thân ái," cô gái sờ mặt hắn, bàn tay trắng nõn mềm mại được chăm sóc cẩn thận, "Nơi này nhiều người quá, không biết anh có bằng lòng đi cùng em đến nơi ít người nhảy riêng một bài?"
Cô không ngừng tới gần, hơi thở như hoa lan.
Một tay Cố Vấn Thành đặt sau gáy cô, khom người tiến gần tới đôi môi cô nàng, nhưng khi còn cách khoảng mười mấy centimet hắn lại cảm thấy tẻ nhạt buồn chán.
Đôi môi cô nàng trước mặt tô màu son đỏ thẫm. Không có cảm giác, không thích, không muốn đến gần.
"Xin lỗi." Hắn lặp lại lần nữa, lùi về sau hai bước, vừa vặn đến cạnh Lý Tấu Tinh.
Cổ áo Lý Tấu Tinh hơi mở rộng, đương hướng về phía Cố Vấn Thành khẽ cười.
Bất kể trạng thái ngốc nghếch hay bình thường, nụ cười của anh vẫn luôn khiến tâm tình người khác vui vẻ.
Cố Vấn Thành vô thức nhớ tới tối qua, cáu kỉnh dời tầm mắt.
Mọe nó, đệt!
"Đi thôi," Lý Tấu Tinh nói tạm biệt với cô gái, dẫn hắn đi về phía bàn ăn, "Xuỵt, vị tiểu thư cậu mời nhảy kia vẫn đang ngó cậu đó."
"Ồ," Cố Vấn Thành nhìn anh thân mật với người khác thì thấy buồn phiền, đến lúc Lý Tấu Tinh vừa đi vừa nói chuyện với mình lại càng cảm thấy phiền hơn, "Kệ cô ta."
"Cậu bị gì vậy?" Lý Tấu Tinh sát lại gần hắn, khẽ giọng nói nhỏ vào lỗ tai hắn, "Cậu sao sao á."
Xem đi, cả thế giới đều cảm thấy hắn kỳ lạ.
—— hắn thật sự kỳ lạ à?
Cố Vấn Thành đột nhiên dừng bước.
Lý Tấu Tinh quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngày hôm qua," Cố Vấn Thành nghe thấy giọng mình vang lên, "Tối hôm qua..."
Hắn vậy mà lại chủ động nhắc tới chuyện này.
"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Lý Tấu Tinh nhíu mày lại, sờ thử nhiệt độ trên trán hắn, "Lẽ nào ngã bệnh rồi?"
Cố Vấn Thành rũ mắt, rồi lại ngước lên nhìn bàn tay anh.
Từ tay dời về phía trước, chú ý tới dấu son màu đỏ trên cổ áo anh.
"Miệng cô ta ngọt không?" Hắn nở nụ cười, "Vẫn nói cậu thích ăn đầu lưỡi của cô ta à?"
Lý Tấu Tinh, "Cái gì?"
"Không, không có gì," Cố Vấn Thành ung dung thong thả hất tay Lý Tấu Tinh ra, đi trước về phía bàn ăn, "Đi thôi, vừa hay tôi cũng đói bụng."