Nước mắt Lê Tuyết Cầm chợt rơi như mưa, bà ta đau khổ nhìn Vũ Linh Đan, tiếp tục nói: "Cháu có biết không, lần này Bảo Thái đi, có lẽ cả đời này nó sẽ không trở về nữa... Mà tôi đây, suốt đời cũng sẽ không được gặp con trai mình nữa, Vũ Linh Đan, lương tâm của cô không đau đớn sao, sao cô lại có thể tàn nhẫn độc ác đến như thế."
"Đủ rồi, người phụ nữ điên khùng như bà đã ép con trai mình bỏ đi rồi còn muốn đổ lỗi cho ai nữa đây, bà mà còn làm loạn nữa tôi sẽ báo công
an đấy."
Trương Thiên Thành không nhịn được nữa, đứng chắn trước mặt Vũ Linh Đan, quát Lê Tuyết
Câm.
"Vũ Linh Đan, đồ con gái độc ác!"
Lê Tuyết Cầm trực tiếp mắng Vũ Linh Đan trước mặt Trương Thiên Thành, còn muốn mắng nữa, Trương Thiên Thành vung nắm đấm lên, suýt chút nữa đã giáng lên mặt Lê Tuyết Cầm.
Vũ Linh Đan ngăn Trương Thiên Thành lại ngay, rồi nói anh đi trước đi.
"Tôi không đi."
Ngữ khí của Trương Thiên Thành cứng ngắc.
Trong mắt anh thì thái độ hữu hảo của Vũ Linh Đan đối với Lê Tuyết Cầm là do còn vương vấn tình cũ với Phan Bảo Thái.
Vũ Linh Đan bực bội ngắt lời Trương Thiên Thành: "Không muốn đi thì đứng đó đi, tôi đi vào đây"
Trương Thiên Thành nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy như bùng lên một ngọn lửa, Vũ Linh Đan bất đắc dĩ, đành phải hạ giọng nói: "Đây là chuyện của riêng tôi, tôi muốn tự mình giải quyết nó, nếu tôi không giải quyết được thì tôi sẽ gọi cho anh, được không Trương Thiên Thành"
Nghe vậy, tâm trạng của Trương Thiên Thành trở nên tốt hơn rất nhiều.
Anh nhanh chóng thuận theo lời Vũ Linh Đan nói, gật đầu nói với cô: "Vậy thì tốt, em nhớ đến tìm tôi đó, không nên nhiều lời với loại người như bà ta làm gì"
Mãi đến khi Trương Thiên Thành đi rồi, khung cảnh trở nên yên tĩnh hơn trước, Vũ Linh Đan mới điều chỉnh cảm xúc của mình, bình tĩnh nói với Lê Tuyết Cầm: "Bác Cầm, tôi nghĩ chiến tranh giữa chúng ta đã kết thúc rồi, ngày trước bác không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, giờ chúng tôi đã chính thức chia tay rồi, còn về việc Bảo Thái có quay về hay không thì tôi nghĩ đó là chuyện của riêng hai mẹ con bác, không hề liên quan đến tôi"
"Tại sao lại không liên quan chứ, nếu không phải tại cô thì Bảo Thái sao lại bỏ đi như thế được"
Lê Tuyết Cầm phản bác.
"Nếu Bảo Thái không đi, vậy bác có đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau không?"
Vũ Linh Đan hỏi ngược lại bà ta, lập tức Lê Tuyết Cầm cứng họng không nói được gì, mặt cũng đỏ bừng lên. Vũ Linh Đan thấy vậy không khỏi bật cười, cô còn muốn nhìn thấu bộ mặt thật của bà ta, nói tiếp: "Nếu tôi nói không làm thì nhẫn cũng không phải do Bảo Thái vứt đi, mà là do bác giấu đi."
"Cô nói lung tung gì đó?"
Lê Tuyết Cầm nổi khùng lên, nhảy dựng dậy hét toáng lên.
Càng là như thế, Vũ Linh Đan càng thêm chắc chắn hơn, trên mặt có nhiều thêm vẻ khinh thường và ý vị sâu xa: "Tôi cũng không có ý định truy cứu làm gì, yên tâm, tôi sẽ không nói cho Bảo
"Tại sao lại không liên quan chứ, nếu không phải tại cô thì Bảo Thái sao lại bỏ đi như thế được"
Lê Tuyết Cầm phản bác.
"Nếu Bảo Thái không đi, vậy bác có đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT