Cô không nói gì, cúp điện thoại, trong lòng không thể bình tĩnh được.
Cô không ngờ rằng, chỉ trong một đêm mà mọi chuyện trở lên phức tạp như vậy
Nhờ luật sư mà cô có thể hiểu và nắm rõ được mọi chuyện. Chỉ cần tài sản công chứng chưa có tổn thất, Vương Kỳ Sơn sẽ sớm được ra ngoài, còn về phía Vũ Hải Yến, chỉ cần cô ta xin tại ngoại là mọi việc sẽ được ổn thoải
Vũ Linh Đan có chút nhức đầu.
Ở trong phòng, cô đã tự rót cho mình một ly rượu, sau đó uống cạn.
Tay trái của cô ấy lại bắt đầu không nghe lời
nữa, cũng không biết có phải dạo gần đây cô thường lo lắng quá độ hay không. Cơn đau dây thần kinh ở tay trái ngày càng nặng. Ngay cả chứng tê liệt do rượu cũng không thể thuyên giảm được chút nào.
Khi Linh Đan đang suy nghĩ đến chuyện ở lại tăng ca thì lại có tiếng chuông cửa vang lên.
Là Bảo Thái tới.
Linh Đan cảm thấy hoảng sợ, Bảo Thái đến một mình, cô nhanh chóng mở cửa cho Bảo Thái vào, sau đó cô cố nén sự kinh ngạc của mình và hỏi: “Bảo Thái, sao anh lại tới đây, vết thương của anh đã đỡ chưa?”
“Vì em không thể đến gặp anh, nên anh chỉ có thể tới tìm em mà thôi.”
Bảo Thái nói, mặt thì mỉm cười, nói chuyện có vẻ vui đùa, nhưng như thế lại khiến Linh Đan cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó chịu trong lòng, cô liên tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi anh, Bảo Thái, vết thương của anh.”
“Anh không trách em đâu, em không cần phải
nói anh cũng biết chắc chắn là do mẹ anh không cho phép em gặp anh. Nhưng như vậy cũng tốt, sợ là thấy tình cảnh anh như vậy, mà em lại cảm thấy không giúp gì được sẽ đau lòng.”
Bảo Thái không hề có một chút nào trách cứ cô.
Linh Đan đứng một bên chỉ biết gật đầu, hiển nhiên là Bảo Thái đã nói ra hết tâm tư trong lòng cô, nhưng mà hiện tại Linh Đan vẫn cảm thấy lo lắng cho thân thể của Bảo Thái nhất, cô không nhịn được lại hỏi lần nữa: “Vậy hiện tại anh cảm thấy thế nào, có ổn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
Bảo Thái nói xong, còn xoay người tại chỗ một vòng để chứng minh cho cô thấy, sau đó nhìn Linh Đan cười nói: “Nhưng mà so với việc đau đớn toàn thân, thì cảm giác khi không được thấy Linh Đan càng làm anh cảm thấy khó chịu hơn nhiều”
Linh Đan phì cười, cô bị lời nói này của Bảo Thái làm cho buồn cười. Sau đó cô lại bàn rót một
ly nước ấm, Bảo Thải quay đầu lại nhìn cô kinh ngạc hỏi: “Em uống rượu à?”
Linh Đan cảm thấy có chút ngượng ngùng, cười nói: “Em muốn tăng ca, mà lại đang hơi mệt, cho nên uống một chút cho tỉnh táo”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT