Vũ Phong Toàn có chút xấu hổ, chỉ cười cười cho qua, bây giờ ông có chuyện cầu Linh Đan, cho dù chắn ghét cũng sẽ không biểu hiện ra ở trước mặt Linh Đan dù chỉ một chút kiêu ngạo. 

"Khoảng thời gian này, bố ở trong tù cũng đã suy nghĩ rất lâu, chuyện quá khứ là do bố có lỗi với con, hy vọng con tha thứ cho bố" 

Vũ Phong Toàn thành khẩn nói. 

Vũ Linh Đan nhìn Vũ Phong Toàn nói: “Những việc về pháp luật sẽ có sự hỗ trợ của pháp luật, còn về chuyện của nhà họ Vũ giờ không còn liên quan gì đến tôi” 

Linh Đan nói ra những lời mang nghĩa đoạn tuyệt, không muốn trong lòng Vũ Phong Toàn có bất kỳ sợi tơ tưởng nào: “Bố yên tâm, con không phải là giúp bố mà là con đang giúp chính bản thân mình. Con cũng không muốn tâm huyết của ông nội đổ sông đổ bể”. 

Nói xong, cô quay đầu rời đi. 

Rời khỏi chỗ đó, tâm trạng cô vẫn rất bình tĩnh, trong lòng không hận thù. Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không nhận Vũ Phong Toàn là cha một lần nào nữa. 

Sau khi nhận được sự bảo vệ và hỗ trợ của pháp luật, trong lòng cô mới nhẹ nhõm hơn. 

Cho dù Vũ Hải Yến bây giờ có bao nhiêu cách đi chăng nữa thì cũng sẽ trở lên vô ích. 

7 giờ tối, tại một nhà hàng cao cấp. 

Vũ Hải Yến mặc một bộ công sở trông rất sắc sảo, cô vừa bước vào thì người đàn ông trung niên đang ngồi đợi sẵn ở đó liền đứng dậy. Ông ta cười, bắt tay với cô. 

Vũ Hải Yến trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo, cô không hề coi trọng đối phương. Cô đi thẳng và ngồi về phía sau, hỏi: “Các người đã chuẩn bị xong tiền chưa? 

“Tất nhiên là xong rồi” Người đàn ông trả lời. 

“Đừng có quên, tôi còn cần 3,5 tỷ tiền mặt, số tiền còn lại anh cứ chuyển trực tiếp vào tài khoản nước ngoài của tôi” 

Cô vừa nói vừa để ý chiếc vali, có ý nhắc nhở người thanh niên. 

Ông ta búng tay một cái, chiếc valy liền được mở ra. 3,5 tỷ tiền mặt đều được xếp cực gọn gàng 

Cho dù Vũ Hải Yến bây giờ có bao nhiêu cách đi chăng nữa thì cũng sẽ trở lên vô ích. 

7 giờ tối, tại một nhà hàng cao cấp. 

Vũ Hải Yến mặc một bộ công sở trông rất sắc sảo, cô vừa bước vào thì người đàn ông trung niên đang ngồi đợi sẵn ở đó liền đứng dậy. Ông ta cười, bắt tay với cô. 

Vũ Hải Yến trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo, cô không hề coi trọng đối phương. Cô đi thẳng và ngồi về phía sau, hỏi: “Các người đã chuẩn bị xong tiền chưa? 

“Tất nhiên là xong rồi” Người đàn ông trả lời. 

“Đừng có quên, tôi còn cần 3,5 tỷ tiền mặt, số tiền còn lại anh cứ chuyển trực tiếp vào tài khoản nước ngoài của tôi” 

Cô vừa nói vừa để ý chiếc vali, có ý nhắc nhở người thanh niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play