*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Linh Đan cắt ngang lời Vũ Hải Yến, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, nói: "Trước hết, bây giờ tôi không liên quan gì đến nhà họ Vũ. Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến việc cô và Nguyễn Kim Thanh sống ở đâu sao? Thứ hai, Vũ Phong Toàn tham nhũng, biệt thự đem ra đấu giá là chuyện bình thường. Đây là quyết định của công ty và tôi chưa bao giờ can thiệp. Có thời gian nhàn rỗi như thế này, tốt hơn hết cô nên suy nghĩ xem sau này sẽ sống ở đâu." 

"Nếu chúng tôi đã có một nơi để ở thì tôi còn phải tìm cô sao?" 

Nhìn thấy Linh Đan không đồng ý, Vũ Hải Yến lập tức thay đổi sắc mặt, nói với Linh Đan: "Linh Đan, tôi thực sự không nghĩ cô sẽ thấy chết không cứu." 

"Xin lỗi, tôi không thể làm gì được." Linh Đan bất lực nói. 

Hơn nữa, cho dù Linh Đan thực sự có cách, cô ấy cũng không có ý định giúp đỡ nhà họ Vũ chút nào. 

"Được rồi, Linh Đan, hãy nhớ những gì cô đã nói hôm nay, đừng hối hận" 

Vũ Hải Yến đứng dậy, sau khi uy hiếp xong liền nhanh chóng rời đi. 

Đến nhanh đi nhanh, ngoại trừ cho cô biết nhà họ Vũ đã loạn hết thì không cho thêm một tin tức nào khiến tâm trạng của Linh Đan có chút không tốt. 

Không lâu sau khi Vũ Hải Yến rời đi, Linh Đan nhận được cuộc gọi từ Lương Học Đông, nói về tin biệt thự của nhà họ Vũ được bán đấu giá và muốn hỏi ý kiến của Linh Đan. 

"Tôi không có vấn đề gì, mọi thứ được thực hiện theo đúng quy định của pháp luật." 

Linh Đan nói đơn giản và dứt khoát. 

"Vậy thì về cổ phần của nhà họ Vũ... Giám đốc Đan, tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cô rằng Vũ Phong Toàn đã ký thỏa thuận chuyển nhượng vốn cổ phần còn lại khi ở trong tù. Nếu nó rơi vào tay người khác trong nhà họ Vũ, tôi nghĩ cuộc sống của cô sẽ dễ dàng như bây giờ đâu" 

Lương Học Đông thân thiện nhắc nhở. 

Linh Đan sửng sốt. 

Từ khi Vũ Phong Toàn vào tù, Linh Đan đã quên mất việc quan trọng này. Vũ Hải Yến nói cô sau này sẽ hối hận là vì việc này sao. 

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." 

Linh Đan cúp điện thoại, nhanh chóng gọi cho Vũ Hải Yến, nói: "Vũ Hải Yến, chúng ta nói chuyện đi." 

"Ha ha, giờ cô hối hận cũng muộn rồi. Bố đã chuyển hết vốn cổ phần sang tên tôi rồi, giờ tôi toàn quyền quyết định". 

Vũ Hải Yến thở phào nhẹ nhõm, so với nghe 

tin từ con cáo già như Lương Học Đông để lo lắng thì có lẽ nên nghe lời của người ngốc 

Biết rằng cổ phần vẫn nằm trong tay Hải Yến, Linh Đan nói: "Vẫn hay nói muốn có lợi ích thì phải gánh trách nhiệm. Tiền mà Vũ Phong Toàn biển thủ đã rơi vào tay cô. Bây giờ mới chuyển nhượng cổ phần thì có chút muộn đi. Không lâu nữa, đừng nói tới biệt thự, e rằng số vốn cổ phần trong tay của cô cũng sẽ phải đem đấu giá." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play