*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thân hình nhỏ bé và yếu ớt đó, cứ bị đẩy qua đẩy lại trong đám người, có mấy lần suýt nữa ngã.
Trương Thiên Thành nín thở, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng chói mắt, có lẽ là quá chói mắt, đôi mắt của anh có chút ẩm ướt.
“Người phụ nữ đáng chết này, chắc chắn là kiếp trước tôi đã nợ cô”
Trương Thiên Thành mắng chửi một câu, đột nhiên nhảy xuống sân khấu, dùng sức đẩy đám người ra, nỗ lực lại gần Vũ Linh Đan.
Cuối cùng Vũ Linh Đan đã tìm thấy Phan Bảo Thái ở giữa đám người, có vô số vết chân để lại
trên bộ vest trắng của anh, cho dù hiện giờ không bị dẫm đạp nữa, có thể thấy đôi mắt của anh nhắm chặt lại, vẻ mặt không có chút biểu cảm gì, Vũ Linh Đan vẫn không kìm nén được mà òa lên khóc.
“Phan Bảo Thái, em đưa anh tới bệnh viện”
Vũ Linh Đan rất đau lòng, cô không muốn lãng phí một giây phút nào, bắt đầu có người giúp cô dìu Phan Bảo Thái đứng dậy.
Đột nhiên, cánh tay của Vũ Linh Đan bị kéo đến mức đau điếng, cô quay đầu lại phát hiện ra Trương Thiên Thành với khuôn mặt thiếu kiên nhẫn.
Vũ Linh Đan tức giận, lúc này cô không quan tâm đến bất kì điều gì khác, cô gào lên với Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, anh đủ rồi đấy, nếu như Phan Bảo Thái gặp nguy hiểm, cho dù là tôi có chết cùng với anh ấy, thì tôi cũng sẽ không nghe theo sự sắp xếp của anh nữa.”
Trương Thiên Thành không lên tiếng.
Khóc lóc xong, Vũ Linh Đan lại nhỏ tiếng tự trách móc mình: “Em thật đáng chết, tất cả những điều này đều do em gây ra”
Trương Thiên Thành không nói câu nào, cũng Phan Bảo Thái lên lưng từ trong tay của người qua đường.
Vũ Linh Đan căng thẳng hét ầm lên: “Trương Thiên Thành, anh muốn làm gì?”
Ánh mắt của Trương Thiên Thành lạnh lùng, lời nói thiếu kiên nhẫn, anh cõng Phan Bảo Thái đi ra ngoài con đường.
Lúc này, Vũ Linh Đan cũng không quan tâm tới những thứ khác, cô vội vàng đi theo sau Trương Thiên Thành, sau khi lên xe, Trương Thiên Thành xuyên qua dòng người nhìn thấy hiện trường buổi lễ cầu hôn đã trở nên hỗn loạn, Vũ Linh Đan cắn chặt môi lại.
Cuối cùng, nó kết thúc bằng một cảnh tượng hỗn loạn.
Trương Thiên Thành lái xe, thông qua kính
chiếu hậu anh nhìn thấy Vũ Linh Đan vẫn luôn chăm sóc cho Phan Bảo Thái, trong lòng trở nên hỗn loạn, ánh mắt anh cũng trở nên phức tạp.
Nhìn thấy vết thương trên cánh tay, nhất định là anh điên rồi, nên mới xông tới cứu người đàn ông đó.
“Cô ra phía trước ngồi cho tôi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT