"Anh thấy sao?" 

Vũ Linh Đan hỏi. 

Không nghĩ tới hai phút sau Phan Bảo Thái lại nghẹn ngào, một tay kéo Vũ Linh Đan ôm vào lòng: "Không ngờ em vẫn còn giữ chiếc váy này" 

"Đồ còn rất mới, bình thường em cũng không có thời gian mặc, đương nhiên sẽ giữ lại rồi." 

Vừa mới dứt lời, Vũ Linh Đan đã nhận ra cái đầm màu trắng này đối với mình và Phan Báo Thái mà nói đều là thứ vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm. 

Đây là món quà đầu tiên Phan Bảo Thái tặng mình. 

Đây cũng là lần đầu tiên mình mặc cho Phan Bảo Thái xem. 

Lúc ở nhà, Vũ Linh Đan chỉ toàn nghĩ Trương Thiên Thành không có ở đây nên cô phải hành động thật nhanh, hoàn toàn không nghĩ tới còn có ý nghĩa này. Đây cũng coi như là chó ngáp phải ruồi. 

"Không, Linh Đan, là anh có lỗi với em. Đi thôi, chúng ta đi mua quần áo." 

Phan Bảo Thái lau nước mắt, tiếp đó kéo Vũ Linh Đan đi. Vũ Linh Đan phải liên tục ngăn cản thì tâm trạng Phan Bảo Thái 

mới từ từ bình ổn, nói ra lời từ tận đáy lòng: "Linh Đan, hôm nay em thật sự rất đẹp." 

"Cảm ơn." 

Vũ Linh Đan cúi đầu nhìn, sau đó im lặng. 

Mà ánh mắt Phan Bảo Thái vẫn nhìn Vũ Linh Đan, hiển nhiên chiếc đầm này đã gợi lên ký ức thanh xuân của Phan Bảo 

Thái. 

Anh ta quá nhớ nhung khoảng thời gian trước kia, cũng biết rõ mình có lỗi với Vũ Linh Đan cỡ nào. 

Lái xe được nửa đường thì bất chợt Phan Bảo Thải dừng lại, ngay sau đó ôm lấy Vũ Linh Đan rồi thấp giọng nói: "Em yên tâm đi Linh Đan, từ nay về sau anh sẽ không để cho em chịu chút uất ức nào nữa." 

Vào giây phút này, trái tim Vũ Linh Đan cũng có một chút rung động. 

Vũ Linh Đan ôm lấy Phan Bảo Thái, khẽ ừ một tiếng nhưng cô lại lo lắng khi nghĩ đến tình cảnh tối nay. 

Chiếc Lexus chậm rãi chạy vào nhà họ Phan, cô nhớ mang 

máng mình đã từng tới nơi này tìm Phan Bảo Thái. Đương nhiên là không gặp anh ta, những nơi đây cũng để lại ấn tượng sâu 

sắc cho Vũ Linh Đan. 

Cũng chính trên bãi cỏ này, Lê Tuyết Cầm sỉ nhục mình bằng những lời lẽ độc ác nhất trên thế giới. 

Cho dù cô có tu thêm mười năm, một trăm năm đi nữa cũng sẽ mãi mãi không xứng với con trai của bà ta. 

"Đến rồi, Linh Đan" 

Phan Bảo Thái tự mình mở cửa xe rồi đỡ Vũ Linh Đan xuống xe, ngay cả chính bản thân Vũ Linh Đan cũng không nhận ra lòng bàn tay mình sớm đã bị mồ hôi làm ướt, sắc mặt cũng không còn tự nhiên nữa. 

"Có anh ở đây thì sẽ không ai dám làm gì em cả” 

Trong lòng Phan Bảo Thái thoáng qua sự thương tiếc, lại hết sức tự trách, rốt cuộc trước đây Lê Tuyết Cầm đã để lại bao nhiêu tổn thương cho Vũ Linh Đan, đến mức cô còn chưa gặp mà đã sợ như thế này rồi. 

Vũ Linh Đan cảm nhận được nhiệt độ truyền vào lòng bàn tay mới thoáng bình tĩnh một chút. 

"Em không sao, đi thôi" 

Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, cố miễn cưỡng nặn ra nụ cười, 

cô cười với Phan Bảo Thái rồi nhẹ nhàng nói. 

Nhưng còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng tiếng bước chân dồn dập: "Ai tới vậy?" 

Khi Lê Tuyết Cầm phát hiện người bên cạnh Phan Bảo Thái chính là Vũ Linh Đan, sắc mặt bà ta lập tức trở nên vặn vẹo, chỉ tay vào Vũ Linh Đan rồi mắng: "Cô tới làm cái gì?" 

Phan Bảo Thái vừa thấy tình huống không đúng, lập tức buông Vũ Linh Đan ra, sau đó muốn kéo Lê Tuyết Cầm đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play