Phạm Thu Trang nói tiếp. 

Nguyên nhân này không khó để có thể đoán ra, chỉ là trước giờ lợi ích đều là có qua có lại, Châu Thiên thật sự sẽ để cho Phan Bảo Thái tùy tiện đưa ra quyết định điên rồ đến vậy sao? 

Phạm Thu Trang thở dài một tiếng qua điện thoại như thế đang chế Vũ Linh Đan hơi ngốc nghếch, rồi lại nói tiếp: “Dù cho không còn Trương Thiên Thành thì Châu Thiên vẫn có thể hợp tác với Á Đông mà” 

Lời của Phạm Thu Trang như thức tỉnh cô. 

Vũ Linh Đan lập tức phản ứng lại. 

Sau đó, Vũ Linh Đan cúp máy ngồi trên ghế, vẫn còn chút buồn bã. 

Chuyện lớn như vậy, chắc Trương Thiên Thành đang bận tối mắt, hèn gì mấy ngày nay không có tin tức gì của anh. 

Vốn dĩ mua cơm chỉ mất nửa tiếng đồng hồ nhưng Phan Bảo Thái lại ở bên ngoài rề rà đến hơn một tiếng, đợi Phan Bảo Thái trở về thì Vũ Linh Đan đã làm xong hết việc. 

Phan Bảo Thái không ngừng xin lỗi, anh ta nói rằng có điện thoại từ công ty, Vũ Linh Đan giật mình hỏi: “Bây giờ chắc anh rất bận nhỉ?” 

“Đúng vậy, anh vừa nhận chức, còn có rất nhiều việc vẫn chưa hiểu rõ nên mới phải bận rộn.” 

Phan Bảo Thái thuận miệng đáp. 

Tâm trạng Vũ Linh Đan nặng trĩu nhưng cô cũng không thể can thiệp vào chuyện của Phan Bảo Thái quá nhiều. Cô ăn thức ăn do Phan Bảo Thái gắp cho mà đầu óc trống rỗng, đến thức ăn có vị gì cô cũng không biết. 

“Linh Đan, trước đó em nói sẽ về nhà cùng anh.” 

“Để thêm ít bữa nữa đi anh.” 

Vũ Linh Đan lập tức cắt ngang. 

“Nhưng...” 

“Anh cũng thấy rồi đó, gần đây em rất bận, hơn nữa trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm." 

Vũ Linh Đan kiếm cớ, Phan Báo Thái hơi chau mày, anh ta nói với vẻ suy đoán: “Linh Đan, có phải em sợ phía mẹ anh...” 

Vũ Linh Đan im lặng. 

“Em yên tâm, mẹ anh thật sự đã đồng ý rồi, anh ở lại trong nước, hơn nữa còn tiếp quản công ty, bà ấy đã rất vui rồi...” 

“Nhưng những việc này đều không phải là những việc anh thích" Vũ Linh Đan nhắc nhở. 

Ánh mắt Phan Bảo Thái có phần hụt hẫng nhưng tâm trạng của anh ta dường như không hề bị ảnh hưởng, anh ta tiếp tục nói: "Anh biết, nhưng vì em, việc gì anh cũng bằng lòng làm” 

“Hơn nữa, anh ở lại trong nước, tiếp quản Châu Thiên thì chắc sẽ càng có thể cho em được cảm giác an toàn hơn” 

Phan Bảo Thái ngại ngùng mỉm cười rồi lại nhân cơ hội nắm lấy tay của Vũ Linh Đan, bộc bạch: “Linh Đan, có thể em không tin nhưng cuộc đời này của anh, ngoài em ra thì không còn ai xứng đáng để anh phải liều thêm một lần nữa" 

Trước sự nhiệt tình cháy bỏng của Phan Bảo Thái, biểu cảm của Vũ Linh Đan khó tránh khỏi có phần lạnh nhạt thái quá. 

Ít ra thì cô nên vui lên một chút. 

Đáng tiếc, lòng cô bình thản, thậm chí không có lấy một chút xao động. 

Dường như Phan Báo Thái phát hiện ra điểm khác lạ của Vũ Linh Đan, anh ta đưa tay sờ lên má cô nhưng lại bị Vũ Linh Đan né tránh. 

Phan Bảo Thái hỏi cô: “Sao thế, Linh Đan, có phải em đã gặp phải khó khăn gì trong công việc không?" 

“Không có 

Vũ Linh Đan lắc đầu không nhận, sau đó có nói với vẻ hơi mệt mỏi: “Anh biết mà, em chỉ muốn tập trung xây xong tòa nhà Đỉnh Thiên, như vậy cũng xem như hoàn thành được tâm nguyện trong lòng em”

Vũ Linh Đan giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play