Nụ cười trên môi Trương Đức Phú đột ngột dừng lại. Sau đó, sắc mặt của cậu ta cũng dần dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Cậu ta buông Vũ Linh Đan ra, trầm giọng nói: "Tôi biết, đương nhiên là tôi biết"
Vũ Linh Đan thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Trương Đức Phú lại nói tiếp: "Cho dù thế nào đi nữa thì Linh Đan, tôi vẫn mong em có thể vì tôi mà vui mừng một chút."
"Ít nhất, mâu thuẫn lớn nhất giữa hai chúng ta cũng không còn nữa, đúng không?"
Trương Đức Phú khẽ mỉm cười, cậu ta như lấy lại được tự tin nói tiếp: "Còn những việc còn lại, tôi có thể tiếp tục cố gắng, mặc dù có thể sẽ rất chậm."
Vũ Linh Đan không nói nên lời, đành im lặng nhìn lên trần nhà.
Trương Đức Phú khoác vai Vũ Linh Đan sải bước ra ngoài: "Đi thôi, tôi dẫn em ra ngoài đi dạo."
"Xin lỗi, tôi không có tâm trạng."
"Vậy thì coi như đi cùng tôi"
Trương Đức Phú nói vô cùng tự nhiên, không cảm thấy có gì không ổn. Vũ Linh Đan chịu không nổi nữa, sau khi ngồi lên xe Trương Đức Phú thì nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Trương Đức Phú, cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến cho tôi thêm ghét cậu hơn mà thôi."
“Linh Đan, tôi không muốn em ghét tôi nhưng bây giờ tôi phải làm như vậy."
Bỗng nhiên Trương Đức Phú nghiêm túc nói với Vũ Linh Đan, cô nghe cậu ta nói vậy thì hơi sửng sốt, hoàn toàn không biết cậu ta muốn làm gì.
"Được rồi, em không cần nói gì cả, cứ yên lặng ở bên cạnh tôi là được rồi."
Trương Đức Phú đưa một ngón tay lên miệng làm động tác che miệng lại, sau đó giữ một nụ cười bí ẩn và bắt đầu nổ máy.
"Linh Đan, em không biết đâu, từ nhỏ tôi đã luôn sống dưới bóng ma của Trương Thiên Thành rồi, giống như anh ta tồn tại thì tôi sẽ không bao giờ có ngày ngẩng đầu lên được vậy. Tôi thực sự đã nếm đủ loại gia vị của cuộc sống này rồi!"
"Cũng may, về sau Trương Thiên Thành bị bố đưa đi xuất ngoại, lúc này tôi mới có chỗ thể hiện. Đáng tiếc trong mắt bố, tôi luôn kém cỏi hơn Trương Thiên Thành. Khi Trương Thiên Thành trở về, ông ấy lập tức giao Á Đông cho anh ta. Kết quả mọi nỗ lực của tôi trong mấy năm nay đều bị lãng phí"
Trương Đức Phú nói nhanh về cuộc sống từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành của cậu ta, bao gồm cả cuộc đấu tranh giữa cậu ta và Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan không rõ những chuyện khác nhưng việc Trương Thiên Thành đoạt được Á Đông chắc chắn không đơn giản như Trương Đức Phú nói.
Nếu đơn giản như vậy, Trương Thiên Thành đã không nhất thiết cần phải tạo quan hệ thông gia với Bạch Đằng mà cưới một người phụ nữ anh không thích, đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT