*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đúng, vì không thể quay lại quá khứ nên tôi cảm thấy rất buồn, rất đau khổ. Bây giờ nhìn thấy anh trên người tôi, tôi càng thấy buồn nôn hơn. Trương Thiên Thành, anh hài lòng chưa?"
Vũ Linh Đan bị ép bức không chịu được, rốt cuộc cô cũng gào lên.
"Được! Vũ Linh Đan, tôi nói cho cô biết, tôi rất hài lòng. Đừng nói với tôi mấy năm nay cô vẫn luôn thích Phan Bảo Thái, cô đừng có tự lừa mình dối người nữa, mấy năm nay người cô yêu chỉ có tôi thôi, từ ngày đầu tiên cô gả cho tôi cô đã yêu tôi rồi, không phải sao?"
Trương Thiên Thành nói ra một mạch những điều mình nhìn thấy trong nhật ký.
Nếu không phải anh đã sớm biết trong trái tim Vũ Linh Đan không có Phan Bảo Thái, không biết cô yêu mình đến mức nào thì e rằng Trương Thiên Thành đã sớm dẫn người phụ nữ này
đi. Cho dù là nhốt cô lại cả đời cũng được, cô đừng nghĩ đến chuyên Phan Bảo Thái có thể tìm thấy cô.
Cần gì nói lý rồi khuyên bảo cô như bây giờ.
Ngược lại là Vũ Linh Đan, cô ngây ngẩn cả người.
Sự tuyệt vọng trong mắt biến thành khiếp sợ.
Đã từng...
Đã từng là vậy.
Nhưng mà...
Tại sao Trương Thiên Thành lại biết được điều này, đầu óc Vũ Linh Đan bỗng trở nên hỗn loạn. Cô nhìn cái dáng vẻ thờ ơ, điên cuồng, kiêu ngạo của Trương Thiên Thành bây giờ, cô cũng chỉ cho rằng do Trương Thiên Thành tự cho là mình đúng,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT