Vũ Linh Đan ngồi trên ghế salon, vùi đầu vào thật sâu. Khi Trương Thiên Thành đi vào thì cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Hôm nay cảm ơn anh, tôi muốn yên tĩnh một lát.”
Trương Thiên Thành làm như không nghe thấy lời nói của Vũ Linh Đan, trực tiếp ngồi xuống đối diện cô.
Bởi vì câu nói không buông tay cuối cùng của Vũ Linh Đan khiển tâm trạng Trương Thiên Thành tệ hại đến cực điểm, vì thế anh đã trút giận toàn bộ lên người Lê Tuyết Cầm.
Vốn dĩ anh còn muốn tiếp tục gây phiền toái cho Vũ Linh Đan, cũng để cô nhận thức rõ tình hình thực tế. Nhưng chờ đến sau khi anh ngồi xuống, nhìn thấy gương mặt đong đầy nước mắt của Vũ Linh Đan, ánh mắt sưng lên giống quả hạch đào thì nhất thời không nói ra được lời nào.
“Hộp thuốc y tế để ở đâu?
Trương Thiên Thành đứng dậy hỏi.
“Không cần”
Vũ Linh Đan quật cường, đồng thời dùng tóc chặn lại vết bầm trên mặt.
Trương Thiên Thành đứng yên đó, từ trên nhìn xuống Vũ
Linh Đan như con vịt xấu xí đáng thương thì lạnh giọng nói: “Vũ Linh Đan, cô biết tính tình của tôi mà, đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
Vũ Linh Đan vẫn không lên tiếng, chỉ ôm lấy đầu gối của mình thật chặt.
Cuối cùng, vẫn là Trương Thiên Thành lục tung mọi thứ trong phòng lên, suýt chút nữa tháo dỡ cả căn nhà mới tìm được hộp thuốc y tế, sau đó anh đặt xuống trước mặt Vũ Linh
Đan.
“Ngẩng đầu lên”
Trương Thiên Thành ra lệnh.
“Không cần đâu”
Vũ Linh Đan đẩy tay Trương Thiên Thành ra, đồng thời xoay người lại không muốn nhìn thấy anh.
Bàn tay Trương Thiên Thành cứng đờ giữa không trung, đồng thời cơ thể anh cũng sững lại. Thái độ của Vũ Linh Đan giống như kích thích lửa giận trong lòng Trương Thiên Thành vậy, anh thấp giọng chất vấn: “Có phải cảm thấy năm đó không thể ở bên cạnh Phan Bảo Thái nên có nhiều tiếc nuối, bây giờ muốn nối lại tình duyên nhưng bị người khác cản trở, vì thế vô cùng đau lòng khổ sở không?”
Dường như lời nói của Trương Thiên Thành đã trúng đích.
Chính xác là vậy, Vũ Linh Đan hỏi lý do sáu năm trước nhưng không nhận được đáp án. Lúc cô xoay người quay lại đã không nhịn được ôm đầu khóc lớn một lúc lâu.
Khi đó mình đã làm sai điều gì, khoảng thời gian đó gần như là những ngày mịt mù tăm tối nhất trong cuộc đời cô từ trước đến nay.
Cô thừa nhận lúc đó cô rất rất yêu Phan Bảo Thái, yêu chàng trai làm bạn với mình, luôn an ủi mình trong suốt quá
trình mình trưởng thành.
Trong nháy mắt, cảm giác khắc cốt ghi tâm tràn ngập trong suy nghĩ cô.
Cô đau.
Mà nực cười là lúc quay đầu lại, Lê Tuyết Cầm vẫn không thể cho ra một đáp án qua loa lấy lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT