*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người pha chế dừng lại một chút, hạ giọng và tiến đến sát tai người đàn ông.
Trương Thiên Thành không thể không vểnh tai lên, cơ thể anh cũng bắt đầu nghiêng về phía đó. Người pha chế nói: "Anh nhìn xem, cô ấy quen thuộc với cơ thể của anh, không hề bài xích, người phụ nữ này cũng không hoàn toàn khẩu thị tâm phi, rất có thể ngay cả chính cô ấy cũng không phát hiện ra trong lòng mình vẫn còn anh."
Điều đầu tiên mà tâm trí của Trương Thiên Thành nghĩ đến là Vũ Linh Đan, nghĩ đến sự ghê tởm trong mắt cô, còn có sự bài xích với mình, chẳng lẽ cũng...
Cô cũng không nhận ra hay sao.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, còn anh thì sao, anh có yêu cô ấy thật không, hay chỉ nhìn cô ấy lấy người đàn ông khác, trong lòng không cam tâm nên muốn quay lại chứng tỏ sức hút của đàn ông?"
Người pha chế tiếp tục nói.
"Tất nhiên là tôi yêu cô ấy"
Người đàn ông không do dự.
Người pha chế cười đầy ẩn ý.
"Nếu vẫn còn yêu thì sao lúc đầu lại chia tay? Không phải tôi đã nói rồi sao, có rất nhiều người chia tay rồi quay lại với nhau nhiều lần, cuối cùng vẫn sẽ chia tay vì cùng một lý do."
Người đàn ông nghe xong thì im lặng.
Ngay cả Trương Thiên Thành cũng trở nên trầm mặc, anh đang tự hỏi cảm xúc của mình dành cho Vũ Linh Đan là gì, việc ly hôn ban đầu là để trả lại tự do cho Vũ Linh Đan, điều này được coi là tốt cho cô.
Vậy bây giờ...
Anh hối hận rồi sao?
Nhưng để tiếp tục duy trì mối quan hệ buồn tẻ và vô nghĩa không có tình cảm ấy, dường như ngay cả anh cũng cảm thấy bực mình.
"Tôi hiểu rồi, anh yên tâm, lần này nhất định tôi sẽ bắt cô ấy
Nhưng người phụ nữ đó không chỉ ngu ngốc, mà còn không nghe lời, chẳng lẽ còn phải tốn nước bọt giảng đạo lý cho cô sao?
Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn suy ra, dùng sức mạnh là giải pháp tốt nhất.
Trương Thiên Thành cũng không cảm thấy mình sai ở đâu, người pha chế kia còn trẻ tuổi, chắc là chỉ nói vớ vẩn mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT