"Vậy thì ông thử xem" Trương Thiên Thành không quan tâm, anh vẫn đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan đã cảm thấy trên cổ đau nhức, hai chân thẳng tắp mềm nhũn ra. Cô nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trương Thiên Thành, hiển nhiên anh không có ý dừng lại để thương lượng.
"Trương Thiên Thành, anh đứng yên đó cho tôi!"
Hồ Trác Đường lo lắng hét lên. Trương Thiên Thành cười nhạt, ánh mắt anh càng lúc càng lạnh: "Tôi biết ông có một đứa con gái năm tuổi, mẹ của ông vẫn đang nằm trong bệnh viện. Hôm nay vốn dĩ tôi có thể mang bọn họ đến đây để thương lượng với ông nhưng sau khi nghĩ lại, tôi vẫn chưa đến mức vô nhân đạo như thế."
"Nhưng nếu như hôm nay ông dám để cô ấy rơi một sợi tóc, tôi sẽ khiến ông cơm ăn không được, chân đi không xong. Đến lúc đó, không biết ai sẽ chăm sóc cho hai người kia đây. Chậc chậc, nghĩ đến thật là đáng thương"
"Trương Thiên Thành, anh đang nói bậy cái gì đó"
Hồ Trác Đường hoảng sợ.
"Tôi không hề nói bậy, trong lòng ông tự biết rất rõ."
Trong khi nói chuyện, Trương Thiên Thành vẫn không dừng lại tốc độ của mình, mặc dù mỗi bước đều rất chậm và nhỏ nhưng anh vẫn đang từng bước tiếp cận.
Chân của Hồ Trác Đường bắt đầu mềm nhũn nhưng ông ta không muốn nhân nhượng.
Trương Thiên Thành chỉ liếc nhìn Vũ Linh Đan một cái, anh cũng lười nói chuyện. Sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, tùy tiện buộc lại vết thương rồi nói với công an vừa mới xông vào từ bên ngoài: "Cảm phiền cho tôi xin hai phút."
Đối phương hiểu được ý tứ của Trương Thiên Thành nhưng không có ai ngăn cản, bọn họ đều thành thật rút lui ra bên
ngoài. Hồ Trác Đường hiểu được rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Ông ta nhìn vào đôi mắt thâm thúy và phức tạp của Trương Thiên Thành, cơ thể ông ta chợt run lên.
Ông ta bắt đầu khẩn cầu: "Tổng giám đốc Thành, vừa rồi
anh nói coi như không tính toán với tôi. Anh nói chỉ cần tối thả
cô ấy ra, anh có thể bỏ qua cho tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT