Vũ Linh Đan thông báo phòng làm việc của mình cần những thứ gì rồi ra khỏi Bạch Đằng, đúng lúc đó chuông điện thoại của cô vang lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ.  Vũ Linh Đan không định nhấc máy, mãi đến khi chuông reo đến lần thứ ba thì Vũ Linh Đan mới nhận điện thoại nhưng cô cũng không nói gì. 

"Xin hỏi có phải là cô Đan không, sức khỏe của Tổng giám đốc Thành xuất hiện tình trạng không tốt lắm, hiện tại anh ấy đang được cấp cứu. Tổng giám đốc Thành hy vọng cô có thể qua đây một lần..." 

Giọng điệu trong điện thoại rất vội vàng, nghe vậy trái tim Vũ Linh Đan như thắt lại, Trương Thiên Thành sao vậy?  Nhưng Vũ Linh Đan vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô hỏi: "Vì sao lại là tôi?" 

Dù sao thì hai người cũng đã ly hôn rồi, người mà anh ta 

nên gọi là Trần Đức Bảo chứ không phải mình. 

Đầu dây bên kia a một tiếng rồi sau đó nhanh chóng nói tiếp: "Tôi thấy Tổng giám đốc Thành lưu số của cô là bà xã, sao 

lai..." 

Một câu nói như sấm sét bổ vào người cô. 

Vũ Linh Đan đứng ở cửa Bạch Đằng, cả người ngẩn ra, đầu bên kia điện thoại vẫn gấp gáp thúc giục, đầu óc Vũ Linh Đan loạn hết cả lên. 

Mãi đến khi hai bên cúp điện thoại rồi cô mới nhớ tới hình như mình đã đồng ý yêu cầu của đối phương, tối nay cô sẽ đến Thành phố Hải Phòng. 

"Vậy người phụ nữ này." 

Một người đàn ông khác vẫn hơi do dự. 

"Yên tâm đi, người phụ nữ này rất quan trọng với Trương Thiên Thành, anh ta sẽ không từ chối yêu cầu của anh đâu." 

"Vậy được, lúc khác liên lạc lại." 

Rất nhanh, ngoài cửa đã không còn âm thanh gì nữa, đầu óc Vũ Linh Đan trống rỗng, nhìn tay chân bị trói, hiển nhiên cô đã phát hiện ra sự thật mình bị lừa. 

Cũng không biết tại sao, Vũ Linh Đan lại thở phào một hơi, thế này nghĩa là Trương Thiên Thành không bị bệnh nặng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play