Vũ Phong Toàn tức thở hổn hển gọi điện thoại tới, Vũ Linh Đan bình tĩnh nhận máy. 

Đối mặt với sự mắng nhiếc của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan chỉ từ tốn nói một câu: "Có lẽ lúc trước bố không nên tìm con tới quản lý, nếu là con thì chắc chắn con sẽ không cho phép có nửa điểm mờ ám xuất hiện trong chuyện này"  "Vũ Linh Đan, con giỏi lắm... con thật sự giỏi lắm!" 

Vũ Phong Toàn tức giận đến mức nói không ra lời. 

Vũ Linh Đan cũng chỉ bình tĩnh đáp lại, sau đó lại nghe Vũ Phong Toàn thở hổn hển nói: "Con đừng tưởng con công bố chuyện này ra thì con sẽ không có trách nhiệm, quản lý không tốt cũng phải ngồi tù."  "Con chấp nhận." 

Vũ Linh Đan nói xong bèn cúp luôn điện thoại. 

Sau đó, Vũ Linh Đan thông báo cho Phạm Thu Trang: "Bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định phải chịu đựng." 

Phạm Thu Trang có chút lo lắng: "Chị Linh Đan, cho dù chị 

không biết chuyện này thì chị cũng là người phụ trách chủ yếu, làm lớn quá sẽ rất có thể bị cắn ngược..." 

"Không sao, trong lòng tôi tự hiểu." 

Vũ Linh Đan không thèm để ý. 

Cô suy nghĩ một chút, bây giờ không được, lời nói của Vũ Phong Toàn trong điện thoại còn ở trên tay mình, cùng lắm thì cùng vào chỗ chết. 

Điều khiến cho Vũ Linh Đan không nghĩ tới chính là Bạch Đằng lại hành động nhanh như vậy, ngày đó sau khi họp đã quyết định cách chức Tổng giám đốc của Vũ Phong Toàn, cho một vị cổ đông khác đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc. 

Vũ Linh Đan nhún vai: "Con chỉ làm việc con nên làm mà thôi, con nghĩ Tổng giám đốc Toàn cũng không muốn thấy vài năm sau Bạch Đằng gặp phải tổn thất danh tiếng bởi vì vấn đề 

chất lượng của làng du lịch, nói từ góc độ nào thì con cũng đã giảm tổn thất của Bạch Đằng xuống mức thấp nhất." 

Chát! 

Vũ Phong Toàn giơ tay lên tát một bạt tai thật mạnh lên mặt 

Vũ Linh Đan. 

Vũ Linh Đan sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play