Những lời này là Trương Thiên Thành nói với Dương Thanh  My. 

Nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, Trương Thiên Thành 

không hề coi bà ta là trưởng bối của mình mà còn cười nhạt đánh giá, khóe miệng nhếch lên.  "Á!" 

Dương Thanh My hét lên, gáy vô cùng đau đớn: "Trương Thiên Thành, dù gì tôi cũng là mẹ cậu, cậu dám làm vậy với tôi, tôi về rồi nhất định sẽ nói với bố cậu" 

"Bà thích nói sao thì nói, nếu bà cảm thấy nó có tác dụng với tôi" 

Trương Thiên Thành lạnh lùng nói một câu. 

Đúng lúc này, có công nhân nhanh mắt thấy Vũ Linh Đan đã nhắm mắt lại, liền vội vã kêu to: "Giám sát Đan sao thế?" 

Lòng Trương Thiên Thành trùng xuống, cúi đầu thấy Vũ Linh Đan đã mất đi ý thức, anh vội vàng lắc hai cái, tiếp tục gọi cô: "Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan..." 

Chắc chắn Vũ Linh Đan đã quá mệt mỏi, đến cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, thấy Trương Thiên Thành cho mình một chỗ dựa, cô vừa mơ mơ màng màng đã chìm vào giấc ngủ. 

Trương Thiên Thành thôi do dự, không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Anh bế Vũ Linh Đan lên xe, trông thấy Dương Thanh My vẫn đang nhìn qua bên này, Trương Thiên Thành lạnh lùng nói: "Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cho dù bà là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà đâu." 

Trương Thiên Thành vội vã bế Vũ Linh Đan chạy thẳng đến phòng cấp cứu, bởi vì không có hẹn trước nên người ta bảo Trương Thiên Thành chờ ở ngoài. Cuối cùng Trương Thiên Thành lại một cước đạp văng cửa phòng làm việc của bác sĩ, ném thẳng người xuống bàn làm việc, lạnh lùng ra lệnh: "Cô ấy hôn mê rồi, tôi cần các ống cứu người ngay lập tức." 

"Người này là ai thế." 

"Phải đó, dù có muốn cứu người thì cũng phải đi lấy số trước đã. Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tìm người đến trị liệu 

đặc biệt" 

Mấy vị bác sĩ đứng lên nói. 

"Im miệng"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play