Biết rõ phiền phức, nhưng cũng biết hiện tại tốt nhất nên nghe theo sự sắp xếp của Trần Đức Bảo, cho nên Vũ Linh Đan gật đầu nói: "Cảm ơn anh."

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Vũ Linh Đan đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Tuyết Nhung. Trần Tuyết Nhung đã vội vàng chạy tới, nhìn Vũ Linh Đan từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Linh Đan, con có bị thương ở đâu không?" Vũ Linh Đan hơi nghi ngờ nhìn Trần Đức Bảo, anh ấy bình tĩnh nói: "Bởi vì cô Linh Đan bị tai nạn xe hơi, cho nên người ta đã tìm người nhà tới."

Trần Tuyết Nhung có lẽ không biết rằng đây là một vụ tai nạn xe hơi đã được tính toán trước, vì vậy sau khi phát hiện ra Vũ Linh Đan không bị thương, bà ấy lại cười nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Con không sao."

Vũ Linh Đan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Tuyết Nhung, rõ ràng bà ấy đã khóc rất nhiều.

Trần Tuyết Nhung đã tự trách rằng vì mình nên Vũ Linh Đan mới bị tai nạn, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên: "Là do mẹ không tốt, nếu mẹ không nói cho con thì..." "Mẹ, không có gì đâu."

Sau khi trao đổi ánh mắt với Trần Đức Bảo, Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại tốt nhất nên coi đó như một vụ tai nạn xe hơi bình thường.

Sau khi Trần Đức Bảo ra ngoài, Vũ Linh Đan hỏi: "Chú Cường ở đâu rồi?"

Trần Tuyết Nhung cắn môi, do dự trong chốc lát, cuối cùng nhìn ra cửa. Vũ Linh Đan hiểu ý, nói thẳng: "Hay là bảo chú ấy vào đây đi, ở bên ngoài không hay lắm."

"Con không giận chú ấy sao?"

Trần Tuyết Nhung vẫn cố thử thăm dò.

Vũ Linh Đan mỉm cười: "Đó là lỗi của mẹ chú ấy, đâu liên quan gì tới chú ấy đâu? Mẹ cũng đã tha thứ cho chú ấy, con thân là con gái của mẹ thì đương nhiên cũng không thể nói thêm gì đâu."

Trần Tuyết Nhung nghe vậy lại thấy vành mắt nóng ran, nhưng cũng vội gật đầu, bà ấy đứng dậy khẽ lau nước mắt rồi đi ra ngoài gọi người vào.

Một phút sau, Bùi Văn Cường nắm tay Trần Tuyết Nhung cùng nhau đi vào.

"Linh Đan."

Bùi Văn Cường gọi Vũ Linh Đan một cách thân mật, tuy hai người mới gặp nhau vài lần nhưng thái độ của Bùi Văn Cường không hề xa lạ với cô.

"Chú."

Vũ Linh Đan cũng ngoan ngoãn đáp lại.

Sau đó không có tiếng nói nào vang lên cả.

Không khí trong phòng bệnh có chút lúng túng, Trần Tuyết Nhung và Bùi Văn Cường nhìn thoáng qua nhau, bà ấy nói: "Linh Đan không sao, anh cũng đừng quá lo lắng."

Bùi Văn Cường gật đầu, theo yêu cầu của Trần Tuyết Nhung, ông ấy ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, siết chặt hai bàn tay, trông có vẻ hơi xấu hổ, nhưng ông ấy vẫn lên tiếng: “Linh Đan, chuyện xảy ra hai ngày trước là do chú sơ suất, là chú có lỗi với mẹ của cháu, mong cháu có thể tha lỗi cho chú."

Vũ Linh Đan mỉm cười.

"Chú Cường cứ nói đùa. Chỉ cần mẹ cháu có thể tha thứ cho chú là được rồi, cháu cũng chỉ là người ngoài cuộc thôi."

Trần Tuyết Nhung ở một bên cúi đầu không nói gì, Bùi Văn Cường nhìn bà ấy với ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, sau đó rất thận trọng nói: "Nhưng mẹ cháu thật sự để tâm đến suy nghĩ của cháu, cho nên chú cũng rất để tâm."

Vũ Linh Đan dựa vào giường bệnh, thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu hai người phụ nữ không thể hòa hợp, vậy thì tốt nhất là nên tách ra.

Ai biết được, cuộc trò chuyện của Bùi Văn Cường đã chuyển hướng, và ngay sau đó cuộc trò chuyện chuyển đến Vũ Linh Đan, nói: "Linh Đan, còn một chuyện, chú muốn thảo luận với cháu."

"Có chuyện gì vậy?"

Vũ Linh Đan có chút nghi hoặc.

Nhìn dáng vẻ e lệ thẹn thùng của Trần Tuyết Nhung, hiển nhiên cô cũng biết, nhưng lúc này nên để cho Bùi Văn Cường tự nói ra thôi.

Điều này khiến Vũ Linh Đan càng lúc càng không có chủ kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play