Không phải Vũ Linh Đan không để ý, mà là không muốn thỏa hiệp chuyện này, cô tiếp tục nói: “Trương Thiên Thành, tôi và anh đã không còn liên quan gì nữa rồi.” “Thực sự không liên quan gì cả.”

Trương Thiên Thành nheo mắt trong khi duy trì khoảng cách với Vũ Linh Đan, khóe miệng có chút lạnh nhạt, nói: “Nhưng mà hình như cô đã quên giao dịch giữa chúng ta rồi.”

Vũ Linh Đan sửng sốt.

Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy nực cười, không kìm được mà nói: “Tôi không còn làm việc Bạch Đằng nữa.” “Không làm việc ở Bạch Đằng là có thể tùy ý nuốt lời sao?”

Trương Thiên Thành nhìn Vũ Linh Đan với ánh mắt kiểu không ngờ cô lại là người như vậy.

“Được.”

Ba giây sau, Vũ Linh Đan gật đầu đồng ý: “Tối nay tôi sẽ ở lại đây, nhưng tôi sẽ ngủ trong phòng dành cho khách. Tuy rằng tôi đã hứa sẽ qua ở, nhưng cũng không nói là sẽ ngủ chung giường với tổng giám đốc Thiên Thành đây.”

Đây là điều duy nhất mà Vũ Linh Đan có thể tự bảo vệ mình.

“Tất nhiên!”

Trương Thiên Thành không do dự đáp lại.

Đáy lòng dường như thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau khi chủ đề cuộc trò chuyện thay đổi, Vũ Linh Đan lại nói: “Nhưng sáng mai tôi sẽ rời đi sớm. Lúc trước tôi nói muốn qua chăm sóc Coco, điều đó không có nghĩa là quyền tự do cá nhân của tôi cũng sẽ bị hạn chế.”

Trương Thiên Thành cau mày ngay lập tức.

Mặc dù không nói, Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy trong mắt anh có sự tức giận và đe dọa.

Vũ Linh Đan đang lẩm bẩm anh đã đi đâu sớm vậy, và khi cô mở cửa mới phát hiện ra người đó là Trần Đức Bảo.

Vũ Linh Đan có chút xấu hổ: “Tới sớm vậy à, tổng giám đốc Thành… chắc là còn đang ở trên lầu.”

Một tia ngạc nhiên lướt qua đáy mắt Trần Đức Bảo, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Trần Đức Bảo kính cẩn đứng ở cửa nói: “Không sao đâu, quản lý Linh Đan, tôi đến tìm cô.”

“Tìm tôi?”

Vũ Linh Đan đã rất ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play