Thấy vậy, Vũ Linh Đan lại nổi giận. Nếu Trần Tuyết Nhung không nói thì cô sẽ gọi điện thoại hỏi ông bố đáng kính của cô! Từ lúc trước kết hôn lại tới ly hôn, ông bố này chưa bao giờ cho cô, thậm chí là Trần Tuyết Nhung vẻ mặt hòa nhã. Bây giờ đã ly hôn, ông ta có tư cách gì tiếp tục đe dọa người khác?
“Linh Đan, con đừng như thế, bố con không có ý khác đâu.” Trần Tuyết Nhung vội kéo Vũ Linh Đan, giật lấy điện thoại của cô, nước mắt ầng ậng trông rất yếu đuối mềm mại, khiến Vũ Linh Đan vừa tức vừa đau lòng.
“Đến bây giờ mà mẹ còn nói đỡ cho ông ta à? Mẹ đã quên ban đầu ông ta với Nguyễn Kim Thanh đã đuổi mẹ ra khỏi nhà như thế nào rồi sao? Mấy năm nay, ông ta đối xử với con như thế nào? Chẳng lẽ mẹ vẫn còn chút tình ý với ông ta? Thế thì mẹ để chú Bùi ở đâu?” Cuối cùng Vũ Linh Đan không thể kìm nén nổi cảm xúc, hét vào mặt bà.
Quyết định của Trần Tuyết Nhung khiến những đau khổ mà trước kia cô phải gánh chịu đều trở thành trò cười đáng buồn. Vũ Linh Đan tức giận ngồi trên mặt đất khóc òa lên. Trần Tuyết Nhung cũng rơi nước mắt lã chã. Trần Tuyết Nhung muốn kéo Vũ Linh Đan, lại bị cô đẩy ra, tiếp tục khóc to.
“Linh Đan, đều là lỗi của mẹ.”
“Mẹ đừng nói nữa! Mẹ quá lương thiện, nhưng mẹ có biết mẹ lương thiện với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình hay không? Tại sao bao nhiêu năm qua, mẹ vẫn không rõ đạo lý này?” Vũ Linh Đan không cam lòng, tất cả đều là bênh vực cho Trần Tuyết Nhung.
“Mẹ không…” Trần Tuyết Nhung muốn phản bác, nhưng nhất thời không biết nên nói gì. Bà biết con gái lo cho mình, bà càng biết rõ bao nhiêu năm qua mình đã sống như thế nào, đêm về lại nhớ đến ác mộng bao nhiêu lần. Nhưng chỉ một mình bà thừa nhận những chuyện này là đủ.
“Hôm nay… Vũ Phong Toàn đưa yêu cầu với mẹ, nhưng bị mẹ từ chối.” Trần Tuyết Nhung đẫm lệ nhìn con gái. Bà mong rằng như thế sẽ khiến Vũ Linh Đan bớt thất vọng về mình hơn, cũng có thể vui vẻ hơn một chút.
Quả nhiên, nghe vậy, Vũ Linh Đan ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Trần Tuyết Nhung. Trần Tuyết Nhung nở nụ cười, lau nước mắt cho cô, nói: “Mặc dù mẹ không biết con đã làm gì mới khiến Vũ Phong Toàn tức giận, ông ta kêu mẹ cảnh cáo con đừng làm xằng làm bậy, đừng khiêu khích danh dự của nhà họ Vũ…”
“Mẹ đồng ý hả?” Trong lòng tràn đầy phức tạp, nhất thời không rõ cảm xúc của mình là gì.
Trần Tuyết Nhung lắc đầu, cười hiền lành nói: “Đương nhiên không có.” Bà cười xoa mặt con gái, dịu dàng nói: “Con gái mẹ đã trưởng thành, đương nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Nếu con đã quyết định muốn làm thì mẹ sẽ ủng hộ con.”
Vũ Linh Đan hé miệng.
“Cho nên bất kể đã xảy ra chuyện gì, con cứ làm những gì con muốn đi, đừng băn khoăn gì cả. Cho dù là bố mẹ con thì con cũng đừng băn khoăn.”
Vũ Linh Đan không nhịn được nhào vào lòng Trần Tuyết Nhung, lớn tiếng khóc òa lên. Lần này cô không kìm nén nữa, muốn khóc lớn một lần để giải tỏa hết những tủi nhục và đau khổ bao nhiêu năm qua.
Trần Tuyết Nhung cũng rơi lệ. Giờ khắc này, dường như rào cản giữa hai mẹ đã biến mất.
Bà không biết đã bao lâu rồi mình chưa từng ôm Vũ Linh Đan như thế này. Trong trí nhớ của bà là trước kia, sau khi tan học, khi người nhà họ Vũ còn chưa đến đón con gái, hai mẹ con mới được gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi. Nhưng khi con gái ngày một trưởng thành, những hành động thân mật như thế này lại càng giảm bớt.
Bà biết Vũ Linh Đan là con gái mình, Vũ Linh Đan cũng biết bà là mẹ cô, nhưng giữa hai mẹ con vẫn có rào cản vô hình, không thể vượt qua cũng không thể đánh vỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT