Vũ Linh Đan vừa ký hợp đồng xong, không đến công ty mà về nhà. Mới ra thang máy, cô đã thấy Trần Tuyết Nhung đứng trước cửa.
“Mẹ!” Vũ Linh Đan kêu một tiếng, vội vã đến gần. Thấy ánh mắt bà đỏ hoe, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải người nhà họ Bùi lại ăn hiếp mẹ không?”
Trần Tuyết Nhung lắc đầu. Dáng vẻ của bà khiến Vũ Linh Đan nhớ lại ký ức xa xưa. Hình như trước kia, sau khi bị Vũ Phong Toàn đánh chửi, vẻ mặt của bà cũng như thế này.
Vũ Linh Đan lập tức ké Trần Tuyết Nhung đi ra ngoài. Trần Tuyết Nhung bật khóc, hỏi: “Linh Đan, gần đây mẹ có thể ở chỗ con không?”
“Dĩ nhiên là được.” Vũ Linh Đan đáp ngay: “Nhưng cũng phải đòi lại công bằng cái đã. Chẳng lẽ lại im lặng khi bị ức hiếp hay sao?”
“Thôi đi.” Trần Tuyết Nhung lắc đầu.
Cơn giận trong lòng Vũ Linh Đan lại không hề thay đổi. Trước kia cô trơ mắt nhìn Trần Tuyết Nhung bị ức hiếp là vì khi đó cô còn quá nhỏ, không làm được gì. Nhưng bây giờ, cô không cho phép chuyện tương tự lại tiếp tục xảy ra.
“Linh Đan, chúng ta vào nhà trước đi.” Trần Tuyết Nhung giãy ra khỏi tay Vũ Linh Đan, lại đi về phía cửa nhà, rõ ràng là kiên quyết không muốn đi gây sự ở nhà họ Bùi.
Vũ Linh Đan im lặng mở cửa, Trần Tuyết Nhung đi theo sau hỏi: “Con nuôi chó hả?”
“Con nuôi từ trước kia rồi.” Vũ Linh Đan nói.
Trần Tuyết Nhung hơi xấu hổ. Đối với tình hình của Vũ Linh Đan, bà còn biết ít hơn cả người lạ nên trong lòng tràn đầy áy náy. Vũ Linh Đan cũng nhận ra thái độ của Trần Tuyết Nhung. Mấy năm nay, mỗi khi gặp mặt, Trần Tuyết Nhung luôn muốn nhắc lại chuyện quá khứ, thành ra Vũ Linh Đan cũng không muốn gặp bà ấy nhiều lần.
“Mẹ đừng nghĩ nhiều. Con cũng chưa nói cho mẹ biết mà.” Vũ Linh Đan lơ đễnh nói: “Mẹ đói chưa? Con đi nấu cơm đây.”
“Để mẹ làm cho.” Trần Tuyết Nhung nói rồi định xắn tay áo, nhưng bị Vũ Linh Đan ngăn cản: “Để con làm cho, chắc lúc ở nhà họ Bùi mẹ cũng không cần nấu cơm, con quen tay hơn.”
“Đúng thế. Chú của con chưa bao giờ để mẹ nấu cơm.” Nhắc đến Bùi Văn Cường, Trần Tuyết Nhung nở nụ cười. Vũ Linh Đan đều thấy rõ, hiển nhiên không giống như hai người cãi nhau. Mặc dù Trần Tuyết Nhung đã từng có một đời chồng, nhưng sau khi gả vào nhà họ Bùi, Bùi Văn Cường vẫn đối xử rất tốt va bà ấy. Xem ra chỉ có mình bà già nhà họ Bùi gây sự với Trần Tuyết Nhung.
Vũ Linh Đan chợt nghĩ đến một chuyện, thoáng dừng tay rửa rau, sau đó nhanh chóng lau nước mắt, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục rửa rau. Chưa đầy mười phút sau, Vũ Linh Đan đã nấu hai món ăn. Lúc bưng ra bàn, Trần Tuyết Nhung kinh ngạc hỏi: “Nhanh thế cơ à?”
“Ngày nào con cũng nấu mà, món ăn cũng đơn giản.” Vũ Linh Đan nhún vai nói.
Trần Tuyết Nhung lại lau nước mắt. Nếu không phải cuộc sống vất vả thì Vũ Linh Đan cần gì phải tự nấu cơm?
“Linh Đan, mẹ có lỗi với con.”
“Mẹ đừng nói vậy. Nếu trước kia mẹ không rời khỏi nhà họ Vũ thì cuộc sống của mẹ cũng chẳng khá khẩm hơn con là bao đâu.” Vũ Linh Đan lại an ủi Trần Tuyết Nhung. Trần Tuyết Nhung không nói gì, chỉ im lặng lau nước mắt. Được con gái cảm thông, dường như cuộc sống cũng không còn đau khổ như trước kia.
Hai mẹ con ăn cơm đều không nói một lời. Vũ Linh Đan dần dần rơi nước mắt, đứng dậy mượn cớ vào bếp bới cơm mới lau nước mắt, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì cúi đầu ăn cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT