Trưa hôm đó, các trung tâm thương mại ở thành phố Cần Thơ đều biến động bất ngờ, các doanh nghiệp do Á Đông đứng đầu đều bị ảnh hưởng rất lớn.

Lúc Trương Thiên Thành chạy đến công ty thì đã có một đoàn thanh tra đến công ty rồi, những mối quan hệ đã được thiết lập trước đó giờ cũng hoàn toàn vô dụng.

Ngay cả Trương Thiên Thành cũng nói chuyện khách sáo, vừa cùng đi kiểm tra vừa thử thăm dò thông tin.

Lãnh đạo phía bên kia nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới nhắc nhở Trương Thiên Thành: “Chúng tôi nhận được tố cáo từ người dân, nói rằng trong bột mì của công ty cậu có bỏ thêm gì đó, giờ nhiều nơi trong nước xuất hiện hiện tượng ngộ độc thức ăn, chuyện này đã khiến lãnh đạo bên trên chú ý, vì vậy chúng tôi mới phải ra quân ngay trong đêm.”

“Bên phía nhà máy bột mì…”

“Bây giờ vẫn chưa đi, nhưng cũng nhanh thôi, nếu cậu muốn hành động thì nhanh lên, tôi không thể giúp cậu trì hoãn lâu đâu.”

Đối phương nhận lấy điếu thuốc lá từ tay Trương Thiên Thành, để trước mũi hít hà, lời nói đầy ẩn ý: “Xem ra lần này là có người đứng sau gây chuyện, Tổng giám đốc Thành, tự mình giải quyết cho tốt đi.”

“Bột mì của Á Đông tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu không thì cũng không thể bình yên vô sự nhiều năm như vậy, lãnh đạo hoàn toàn có thể yên tâm về chuyện này.”

Trương Thiên Thành hoàn toàn tin tưởng.

“Nói thì nói như vậy, tôi biết Tổng giám đốc Trương của Á Đông tuổi trẻ tài cao, tôi tin tưởng cậu, nhưng tôi lo là có vài người sẽ có ý đồ khác.”

Đối phương vừa nói vừa vỗ vai Trương Thiên Thành đầy ẩn ý, lại nói tiếp: “Mấy ngày gần đây cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.”

Trương Thiên Thành không tiếp tục đi theo nữa mà là để thư ký đi cùng họ, còn anh thì vội vàng trở về phòng làm việc hỏi Trần Đức Bảo ở bên cạnh: “Hiện giờ là ai đang quản lí nhà máy bột mì, lập tức gọi người đó đến gặp tôi.”

“Nhà máy bột mì vốn là một thương hiệu đã lâu đời của công ty, gần như sắp phá sản, trưởng xưởng mới được bổ nhiệm là người gốc thành phố Đà Nẵng, tôi sợ anh ta không thể đến ngay được, mấy năm gần đây công ty đã dần chuyển hướng sang bất động sản, Á Đông gần như đã từ bỏ miếng bánh này rồi.”

Trần Đức Bảo nói thật.

Trương Thiên Thành nhíu mày, cụp mắt suy nghĩ.

Quả thật nếu lần này không xảy ra chuyện thì Trương Thiên Thành sẽ không bao giờ biết được nhà máy bột mì tồn tại từ những ngày đầu Á Đông mới thành lập lại trở nên sa sút như vậy.

Cũng không phải là do anh không quan tâm đến nhà máy bột mì, nhưng so với bất động sản thì nhà máy bột mỳ sinh lời hay thua lỗ cũng không gây được sự chú ý với Trương Thiên Thành.

Cùng lắm là kết quả xấu nhất đóng cửa thôi.

Không ngờ bây giờ nhà máy bột mì này lại mang đến tin tức còn xấu hơn cả việc đóng cửa.

Đầu Trương Thiên Thành đau nhức, anh khẽ đưa tay nhéo nhéo nhưng cơn đau vẫn không giảm bớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play