Trong lòng của Vũ Linh Đan cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều sau đó nghiêm mặt và nói với anh với dáng vẻ đường hoàng: “Bây giờ tôi sẽ bôi thuốc cho anh, anh tốt nhất đừng có quấy rầy tôi nếu không tay tôi mà run lên thì người chịu đau sẽ là anh đấy.” Anh trực tiếp nắm chặt lấy tay cô, trên trán bị thương nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như cũ: “Vũ Linh Đan cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
Cô hoảng sợ định rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt như cũ cuối cùng cuống quýt đứng dậy muốn bỏ đi.
“Nếu như anh không muốn tôi chăm sóc thì tôi cũng không cần phải ngây ngốc ở đây làm gì nữa, vẫn là anh tự mình xử lý vết thương đi.”
“Hôm nay cô thử bước ra khỏi cánh cửa này xem.” Trên thực tế, Trương Thiên Thành trước giờ sẽ không cầu xin bất cứ ai nên tự nhiên anh cũng sẽ không cầu xin cô ở lại mà sẽ dùng cách của mình để giữ cô lại: “Tài liệu của các nhà cung cấp vật liệu xây dựng vẫn còn đặt ở trên bàn làm việc của tôi, còn đợi tôi ngày mai đến kí đó.”
Đây rõ ràng là đang đe dọa.
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng và thầm đếm 1, 2, 3, cuối cùng quay người và nở một nụ cười dịu dàng rồi hỏi: “Xin hỏi có cần tôi giúp đỡ nữa không?”
“Tất nhiên!”
Trương Thiên Thành khôi phục lại dáng ngồi như đại gia của mình, hai tay gác lên hai bên thành ghế sô pha sau đó dạng hai chân ra.
Vũ Linh Đan đi tới vừa vặn ngồi xổm giữa hai chân anh nếu không chú ý rất có thể sẽ đụng vào bộ phận nhạy cảm nào đó của anh.
Tư thế xấu hổ như vậy khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, động tác càng trở nên cẩn thận hơn.
May là lần này anh không có làm ra điều gì kỳ quái nữa mà yên lặng chờ đợi cô bôi hết thuốc, cho dù có đau cũng chịu đựng suốt cả quá trình.
“Xong rồi.”
Vũ Linh Đan đặt tăm bông xuống trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả chân của Trương Thiên Thành bỗng run lên khiến cho cô không chú ý đụng vào đùi anh rồi sau đó cả người không vững hoàn toàn nằm đè lên người anh.
Anh cũng không trốn tránh mà ngược lại ôm cô vào trong lòng.
Vũ Linh Đan sợ hãi hét lên nhanh chóng muốn thoát ra nhưng vẫn bị anh ôm chặt như cũ.
Trương Thiên Thành tham lam ngửi mùi hương thoang thoảng và quen thuộc trên người cô, vẻ hoảng sợ của cô khiến cho anh cảm thấy rất thỏa mãn rồi nheo mắt lại và hỏi: “Sao vậy nhanh như vậy đã nhịn không nổi muốn nhào vào lòng tôi nhanh như vậy?”
Một lúc lâu sau cơ thể của Vũ Linh Đan mới dần trở nên ấm áp và cũng hiểu rõ chính mình quen biết với Trương Thiên Thành không chỉ ngày một ngày hai.
Anh là người như thế nào chính mình lại quá rõ ràng nhưng không biết bắt đầu từ khi nào đáy lòng cô vẫn có một chút hi vọng với anh, mong anh sẽ thay đổi và trở nên tốt bụng hơn.
Thật sự chính là trò cười!
Vũ Linh Đan nhanh chóng lắc đầu khiến cho mình đừng suy nghĩ lung tung nữa và chịu đựng cơn đau đầu rồi một mình lên lầu.
Đồ vệ sinh cá nhân lần trước vẫn để ở đây nên sau khi tắm xong cô chỉ đơn giản thay bộ đồ ngủ lần trước, vừa định lên giường đi ngủ thì nghe thấy có người gõ cửa.
Trong ngôi nhà này chỉ có mỗi mình Trương Thiên Thành mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT