*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rõ ràng là không nỡ những lời Trương Thiên Thành thốt lên lại khiến người ta đau đớn vô cùng. 

Nước mắt của Vũ Linh Đan một lần nữa lại rơi xuống từ khóe mắt, phản kháng không được còn bị anh xâm phạm từ trên xuống dưới. Ngay lúc Vũ Linh Đan gần như đã buông bỏ giãy giụa thì Trương Thiên Thành cũng dừng lại.  Nguyên do là bởi nhìn Vũ Linh Đan nằm đó như một xác chết, hứng thú trong nháy mắt đã tan biến sạch. 

Vô vị nhàm chán! 

Trương Thiên Thành lạnh nhạt, đứng dậy, rời khỏi người cô. Anh ta lạnh nhạt chửi một tiếng rồi bắt đầu mặc quần áo. 

Vũ Linh Đan quệt đi nước mắt, cầm chăn đắp lên cơ thể trống trơn của mình sau đó bao kín lại. !Thấy cô như vậy, từ tận sâu trong lòng Trương Thiên Thành cũng thấy khó chịu. Hai người ở bên nhau đầu chỉ mới một hai ngày, thế mà người con gái chẳng có chút tin tưởng cơ bản nào với anh cả. 

Dường như anh đã quên đi những tổn thương mình từng gây ra cho Vũ Linh Đan, bắt đầu than trách mọi mặt Vũ Linh Đan đối xử bất công với mình. 

"Vũ Linh Đan, nếu như cô đã đồng ý điều kiện trao đổi của tôi thì từ hôm nay, cô hãy chuyển đến nhà tôi chăm sóc cho Coco di." 

Trương Thiên Thành bực bội ra lệnh. 

"Tôi đã nói sẽ đến gặp Coco, nhưng không phải là mỗi ngày!" 

Vũ Linh Đan cảm thấy thật bất lực. 

"Nhưng giờ tôi thay đổi ý kiến rồi." 

Màu đen trong mắt Trương Thiên Thành tựa như màu mực đậm đặc, che lấp hết những cảm xúc. 

Anh nhếch miệng, rít lên từng tiếng qua kẽ răng: "Dáng vẻ của tôi trong tim có chính là kẻ vô sỉ như thế không phải à?" 

Vũ Linh Đan nhất thời cứng họng, há hốc mồm mà không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao. 

"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm khó dễ cô đâu, thức ăn đưa đến tận của tôi còn chẳng có hứng thú nữa là cô" 

Trương Thiên Thành lạnh nhạt bỏ lại một câu, còn không để cho Vũ Linh Đan có cơ hội phản bác đã nặng nề đóng cửa lại, hiên ngang bỏ đi. 

Vũ Linh Đan cảm thấy tim đập mạnh, im lặng nhắm mắt lại. 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô gái khác có lẽ chỉ biết trốn trong chăn khóc nức nở, người có thể an tâm đi ngủ như thế chắc cũng chỉ có mình Vũ Linh Đan mà thôi. 

Thẳng đến sáng ngày hôm sau, mặt trời đã mọc ở đằng đông, Trương Thiên Thành mới rời khỏi chỗ của Vũ Linh Đan. 

Khi Vũ Linh Đan kéo rèm cửa sổ ra, cảm nhận những tia nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới, công trường sớm đã thân thuộc cũng sớm trở lại những ngày cũ yên lặng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play