*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai mẹ con bà ta nhìn nhau, Vũ Hải Yến nhanh chóng nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ làm vậy."
"Ách xì!" Vũ Linh Đan xem bản đồ thi công suốt cả đêm, không hiểu sao tự nhiên hắt xì một cái.
Vũ Linh Đan xoa xoa mũi, liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện đã mười một giờ khuya rồi, dụi dụi đôi mắt khô khốc, cô đứng dậy rót cho mình một ly sữa bò, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm tài liệu.
Bây giờ tiến độ công việc đã chậm hơn so với tiến độ lúc trước, cô nhất định phải xem hết những bản đồ thi công này trong đêm nay mới được.
Reng reng reng!
!Điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên reo lên, Vũ Linh Đan mới vừa đi qua đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Vũ Linh Đan hỏi một câu là ai, nhưng lại không có người trả lời.
Mấy giây sau lại có tiếng gõ cửa dồn dập.
Vũ Linh Đan cần hé một khe cửa ra xem, thùng hàng liền bị người ta đã mạnh một cái, Vũ Linh Đan không cản lại được, lập tức té ngã xuống đất.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, một người đàn ông thân hình cao lớn bịt khẩu trang nhanh chân xông vào, liếc nhìn Vũ Linh Đan té dưới đất, rầm một cái khóa cửa lại.
Vũ Linh Đan thấy tình hình không ổn nên lập tức chạy về phòng ngủ.
Người đàn ông kia cũng không vội vàng, từ từ đi theo cô, ở trong phòng ngủ, người đàn ông cởi áo khoác ra vứt đại trên đất, sau đó nhanh chóng về tới Vũ Linh Đan giống như sói đói đang rình mồi.
"Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trong giây phút nguy hiểm, Vũ Linh Đan cố gắng giữ bình tĩnh, ở đây là công trường đang thi công, nếu như tên kia muốn cướp tiền thì cô có thể để của đi thay người: "Chỉ cần anh không làm hại tôi thì muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh."
Ha ha!
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, giơ tay lên đã muốn cởi áo lót trắng tinh của cô ra, lạnh lùng nói: "Tôi muốn làm cái gì chẳng lẽ cô còn không biết sao, cô chủ lớn nhà họ Vũ?"
Một câu nói làm Vũ Linh Đan như rớt xuống địa ngục.
"Rốt cuộc là ai sai anh đến đây?" Vũ Linh Đan hỏi tiếp.
"Cô hỏi nhiều chuyện quả. Chỉ là mỗi ngày đều nhìn thấy cô em xinh đẹp như này phải làm việc vất vả ở công trường, nên mới xót cô em, đêm nay tôi sẽ chăm sóc cho cô em thật tốt."
Người đàn ông vừa nói xong thì cắn lên cổ của Vũ Linh Đan, hai tay cũng nhanh chóng giở trò.
Vũ Linh Đan cố gắng hết sức giãy dụa cũng phí công vô ích, xung quanh đây chẳng có ai để cầu cứu cá, dù cho mình có mạnh hơn nữa thì cũng không thể nào đối chọi lại với một tên đàn ông.
Vũ Linh Đan vội vàng chữa lời: "Em không có ý gì khác cả,
chỉ là hai ta đã ở bên nhau rồi, chẳng lẽ em không nhìn mặt mũi anh được sao?"
"Bây giờ không được, muốn nhìn thì sau này hãy nhìn, hôm nay cứ chơi cho đã trước đi, chắc cô chủ lớn nhà họ Vũ không chịu nổi rồi chứ gì?"
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT