*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu không cầu xin thì Vũ Linh Đan chẳng hơi đâu mà nhận sự sỉ nhục của người khác.
Thấy cô cãi lại, Trương Thiên Thành liền mỉm cười. Cũng không biết từ bao giờ, Trương Thiên Thành đã quen với kiểu miệng lưỡi sắc nhọn, nói lý không buông tha người khác của Vũ Linh Đan, vừa nãy cô cứ thuận theo khiến người khác thật sự có chút không quen.
Bây giờ nhìn cô phục hồi sức sống, phục hồi ý chí chiến đầu, Trương Thiên Thành cũng yên lòng.
"Nói xong chưa? Nếu tôi tồi tệ như vậy thì sao cô lại cúi đầu với tôi?" !Trương Thiên Thành nhếch miệng, lộ ra vẻ tươi cười.
Chẳng qua là muốn quan sát thêm bộ dạng cầu xin người khác của cô, tiện thể làm yếu bớt sự hăng hái của cô thôi, sao cô đã buông tha rồi?
Lúc này, Vũ Linh Đan hoàn toàn sững sờ.
Cô sững sờ nhìn Trương Thiên Thành, thậm chí còn nhìn thấy nụ cười thoáng qua của anh, rốt cuộc là thế nào? Lời nói lúc nãy của Trương Thiên Thành có ý gì?
“Anh đã không đồng ý, thì sao tôi phải cầu xin anh nữa?”
Vũ Linh Đan ngượng ngùng nói.
“Nếu như có cầu xin tôi thêm lúc nữa, nói không chừng tôi sẽ đồng ý
Trương Thiên Thành tiếp tục dụ dỗ.
Trương Thiên Thành bất chợt nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, một lần nữa nhắc lại suy nghĩ buổi sáng.
Sau đó, càng tò mò nhìn Vũ Linh Đan, anh rất tò mò Vũ Linh Đan sẽ có phản ứng gì.
Lạ thay, Vũ Linh Đan không hề có cảm xúc kích động như lúc sáng, thậm chí còn lén lút bỏ đi, cũng không tiếp tục trầm ngâm, mà còn coi là thật, mặt nghiêm túc hỏi: “Lời anh nói là thật sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT