Phan Bảo Thái cảnh cáo không chút khách khí. "Anh!"
Trương Đức Phú tức giận, cậu ta không biết người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, nếu thật sự thích Vũ Linh Đan, thì sao lúc này không cản cô lại, để Trương Thiên Thành được lợi?
Nhìn ánh mắt không hề sợ hãi của Phan Bảo Thái, Trương Đức Phú hít sâu một hơi, không buồn tức giận với anh ta nữa. !
Đối với một tình địch không có bất kì uy hiếp gì, nếu coi trọng anh ta quá, anh ta lại càng kiêu ngạo hơn.
Cuối cùng, Trương Đức Phú chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nghênh ngang rời đi, trước khi đi còn không quên kiêu ngạo dặn dò một câu: "Tôi phải dùng rất nhiều tiền mới đấu giá được Trái Tim Đại Dương, tôi không muốn nó có bất kì khuyết điểm nào cả."
Nhân viên công tác bên cạnh vội vã đáp lời.
Phan Bảo Thái vẫn lạnh mặt, nắm chặt tay, không nói câu
nào.
Trương Đức Phú lại cười nói: "Tôi muốn nghe chính miệng nhà thiết kế Báo Thái đảm bảo."
Tự tay làm nhẫn cho tình địch, ừm, cảm giác này rất không
Phan Bảo Thái cắt ngang lời nhân viên công tác, vẻ mặt lạnh lùng có thêm chút ý cười như có như không, bầu không khí lập tức dịu đi nhiều.
Trương Đức Phú kinh ngạc, nhưng không bới móc được gì, chỉ có thể gật đầu, ngượng ngùng nói: "Nếu anh đã đảm bảo thì tôi không có vấn đề gì cả."
Nói xong, cậu ta mới rời khỏi.
Phan Báo Thái nhìn Trương Đức Phú bằng ánh mắt thâm thúy đầy ẩn ý, chẳng biết tại sao anh ta lại chắc chắn rằng Vũ Linh Đan sẽ không bao giờ ở bên một người như vậy.
Tiếc cho Trái Tim Đại Dương quá.
Phan Bảo Thái khẽ thở dài, người đi rồi, bây giờ vấn đề mà anh ta quan tâm là không biết Trái Tim Đại Dương có xảy ra vấn đề gì không. Sau khi hỏi nhân viên công tác chỗ để Trái Tim Đại Dương xong, anh ta liền vội vàng đi tới đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT