Vũ Hải Yến còn tưởng mọi chuyện vẫn chỉ đơn giản như trước đây nên cô ta lại bước lên một bước rồi theo đà mà nói: "Bố à, chuyện này bố không thể trách con được, là Vũ Linh Đan..."
"Đủ rồi đó Hải Yến!"
Vũ Phong Toàn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ bất lực và đau đớn, sau đó ông ta ngắt lời của Vũ Hải Yến một cách cộc cằn.
Ông ta nhìn thẳng vào Vũ Hải Yến như thể đây không phải con gái của mình vậy, cứ nhìn như thế từ trên xuống dưới.
Vũ Hải Yến bị ông ta nhìn một cách kỳ lạ như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, cô ta lắp bắp nói: "Bố, sao bố lại."
"Xem ra là bố sai thật rồi. Những năm qua Nguyễn Kim Thanh đã dạy hư con rồi, biến con thành một đứa ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình và lúc nào cũng chỉ biết đổ lỗi cho người khác. Con biết không, dáng vẻ bây giờ của con rất giống Nguyễn Kim Thanh đấy." Ông ta xoay người rồi thở dài trong im lặng.
Vẻ điên cuồng hung dữ của Nguyễn Kim Thanh lại hiện lên trong đầu ông ta một lần nữa, giống hệt Vũ Hải Yến bây giờ, chỉ muốn đổ tất cả tội danh lên đầu Vũ Linh Đan, khiến cho cô thân bại danh liệt.
Sao trước đây ông lại không nhìn ra những điều này?
Vũ Phong Toàn Võ trán một cách nặng nề, trong lòng cảm thấy đau đớn không tưởng nổi.
"Bố ơi?".
Vũ Hải Yến vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vì thấy bộ dạng đau đớn của Vũ Phong Toàn nên cô ta tiến lên hỏi han theo bản năng.
"Không có gì, con ra ngoài đi, từ hôm nay trở đi con không cần phải tới công ty làm việc nữa."
Từ đầu đến cuối, Vũ Phong Toàn vẫn quay lưng về phía Vũ Hải Yến, không hề nhìn cô ta lấy một cái.
Vừa nghe ông ta nói là từ giờ không cần phải đến công ty làm việc nữa, Vũ Hải Yến sững sờ ngay lập tức, mấy giây sau !mới phản ứng lại, cô ta chạy tới trước mặt Vũ Phong Toàn rồi to tiếng hỏi: "Bố, sao lại vậy ạ?".
Trên khuôn mặt của Vũ Phong Toàn là vẻ lạnh lùng, ông ta không nói một câu nào.
Vũ Hải Yến nhớ lại những dự đoán của Nguyễn Kim Thanh thì rơi nước mắt ngay lập tức, cô ta không cam lòng mà hét lên: "Có phải bố chỉ coi Vũ Linh Đan là con gái của bố còn con thì chả là gì cả đúng không!"
"Hải Yến, đừng càn quấy nữa!" Vũ Phong Toàn đã không còn nhẫn nại nữa.
"Con cứ càn quấy đấy! Dựa vào cái gì mà Vũ Linh Đan có thể làm Giám đốc dự án trong công ty còn con thì chẳng có chức vụ gì cả. Bây giờ bố còn muốn đuổi con đi nữa"
Vũ Hải Yến vừa nói nước mắt vừa tuôn ra dữ dội hơn: "Bố, có phải bố không cần mẹ con con nữa đúng không?"
"Không được nói linh tinh!”
Vũ Phong Toàn nhíu mày, trên mặt là vẻ không vui. Ông ta còn chưa nghĩ ra phải xử lý chuyện của Nguyễn Kim Thanh như thế nào nhưng dù có nói gì đi chăng nữa thì Vũ Hải Yến vẫn là con gái ông ta.
"Hải Yến, con về nhà mấy ngày đi, vừa hay con cũng có thể chăm sóc mẹ con..."
Vũ Phong Toàn nói xong thì lại quay người đi, vẻ mặt thay đổi. Vũ Hải Yến không quan tâm đến chuyện gì nữa, cô ta lại chạy đến trước mặt Vũ Phong Toàn rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông ta: "Con không quan tâm! Chuyện mà Vũ Linh
Đan có thể làm thì con cũng sẽ làm được, bố, bố không thể thiên vị như vậy được"
"Vậy con muốn làm cái gì, làm Giám đốc dự án hay ngồi lên vị trí này của bố hả?"
Vũ Phong Toàn bị cô ta dồn ép nên nói những lời cực kỳ gay gắt, ông ta hỏi bằng giọng bất mãn.
Vũ Hải Yến nghẹn họng, trong đáy mắt thoáng qua một chút không cam lòng. Vũ Phong Toàn cứ tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, ông ta đang định bảo Vũ Hải Yến ra ngoài thì đột nhiên cô ta phá vỡ sự im lặng đã duy trì từ nay đến giờ: "Không phải bây giờ Vũ Linh Đan đang ở công trường sao? Con muốn ngồi lên vị trí của chị ta."
"Con..." Vũ Phong Toàn kinh ngạc kêu lên.
Trong mắt ông tràn đầy vẻ không tin được.
"Đúng vậy, nếu chuyện mà Vũ Linh Đan có thể làm được thì con cũng sẽ làm được. Bố chưa từng cho con cơ hội thì sao đã vội kết luận là con làm không tốt chứ!" Vũ Hải Yến nói bằng giọng không cam lòng.
"càn quấy!"
"Con không càn quấy, nếu bố không đồng ý với con thì chính là bố đang thiên vị chị ta!"
Vũ Hải Yến làm ầm lên.
"Một tháng, trong thời gian một tháng, nếu con có thể làm ra được bất kỳ một dự án nào thì bố sẽ đồng ý chuyện con vừa nói."
Dẫu sao thì vẫn là con gái mình nên Vũ Phong Toàn không thể đối xử tàn nhẫn với cô ta được, coi như cho cô ta một đường lui và cũng là cho bản thân thêm một niềm hi vọng.
Điều này cũng được đấy chứ!
Cuối cùng thì Vũ Hải Yến cũng nở nụ cười, sau đó cô ta lại trở về với nụ cười vui vẻ như lúc mới đến đây: "Con biết là bố tốt với con nhất mà. Bố yên tâm đi, chắc chắn con sẽ hoàn thành được một dự án để chứng minh là con có thể giúp đỡ bố"
"Ừ được rồi, con ra ngoài đi" Vũ Phong Toàn khoát tay một cái rồi ngồi vào ghế làm việc của mình.
Ông ta dùng một tay chống tràn rồi từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc đó ông ta mới phát hiện thì ra bản thân cũng không giận dữ tới mức đó.
Dù không muốn nhưng tuổi già lại chẳng thể cưỡng lại được. Sau cái lần đi khám ở bệnh viện đó, Vũ Phong Toàn cũng cảm nhận được sức khỏe của mình ngày một xấu đi, ông ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai sau này mới được.
Sau khi Vũ Linh Đan đi vào khu dân cư nhỏ, cô không khỏi quay đầu lại nhìn về phía sau một cái, nhưng cô không phát hiện ra điều gì cả.
"Kỳ lạ thật đấy!"
Vũ Linh Đan lẩm bẩm một câu, trên đường đến đây, cô cảm thấy dường như có người đang theo dõi mình nhưng quay lại nhìn thì lại chẳng phát hiện ra điều gì cả.
Thang máy mở ra, Vũ Linh Đan bước vào bằng vẻ không yên tâm.
Trần Đức Báo dừng xe ở phía sau bụi cây xanh, chờ câu trả lời của Trương Thiên Thành,
"Đi thôi"
Giọng nói của Trương Thiên Thành vang lên từ phía sau, không lớn và có phần nặng nề.
Trần Đức Bảo còn tưởng Trương Thiên Thành đi theo cô suốt một quãng đường như vậy thì chỉ ít anh cũng sẽ tiến lên nói dăm ba câu gì đó với cô, vậy mà cuối cùng lại cứ bỏ đi như thế này hả?
Nhưng ông chủ đã ra lệnh nên Trần Đức Bảo cũng không hỏi nhiều nữa mà đạp chân ga rồi phóng xe về phía công ty.
Trên đường đi, Trần Đức Bảo nhận được một cuộc gọi từ
công ty, sau khi nghe máy xong thì anh ấy nói với Trương Thiên Thành: "Tổng giám đốc Trương, đột nhiên vài cổ đông đòi mở một cuộc đại hội và muốn anh tham gia với tư cách người chủ trì".
"Theo cậu thì lý do là gì?"
Trương Thiên Thành xoa xoa ấn đường rồi dựa lưng vào
"Thôi bỏ đi. Tôi không làm khó cậu nữa, bây giờ như thế này đi, sau khi chúng ta về đến công ty thì cậu cứ nói thẳng với mấy người kia là tôi không rảnh. Vậy là được."
Trong lòng Trương Thiên Thành hiểu rõ mọi chuyện nên hiển nhiên là anh đã có dự tính riêng.
Dù câu trả lời này có hơi qua loa đại khái nhưng cũng khiến Trần Đức Bảo cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng ngay sau đó anh ấy lại hỏi: "Vậy bây giờ anh..."
"Tất nhiên là đến công ty rồi"
"Cái này..."
Trần Đức Bảo có hơi khó nói. Nếu Tổng giám đốc Trương vẫn ở trong phòng làm việc thì Trần Đức Bảo không tiện nói dối lắm. Hay nói thẳng ra là, nếu Trương Đức Phú thực sự muốn. làm gì đó thì cậu ta chỉ cần dẫn theo các cổ đông rồi xông vào phòng làm việc của Trương Thiên Thành là được, mà một khi đã như vậy rồi thì Trần Đức Bảo có làm cách nào cũng không ngăn cản được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT