Chẳng qua là nhìn thấy khuôn mặt đó, không khỏi khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Trương Thiên Thành chợt đưa một bàn tay ra nắm lấy cắm của Vũ Linh Đan, kế đến là một đôi mắt lạnh lùng áp sát đến cô, anh cất lên giọng nói trầm thấp: “Vũ Linh Đan, cô có biết dáng vẻ hiện tại của cô khiến người ta vừa nhìn thì đã muốn ói rồi không?”
Hai bàn tay của Vũ Linh Đan cứng đờ lại, cũng bởi vì cô nhẫn nhịn anh mà đôi vai khẽ run theo.
Trương Thiên Thành buông cằm của cô ra một cách mạnh bạo, anh lại trở về với tư thế dựa vào ghế sô pha như cũ rồi lại đảo đôi mắt đục ngầu mà liếc nhìn Vũ Linh Đan. Sau đó, anh quay mặt sang chỗ khác vì anh chẳng muốn nhìn thấy cô nữa.
Thế là lực tác động từ trên tay của Vũ Linh Đan dần dần nhẹ lại, tâm tư của cô đã không hề đặt ở trên người Trương Thiên Thành nữa rồi. Qua một hồi lâu, cô mới chợt hỏi anh: “Nếu anh đã cảm thấy tôi chán ghét đến thế, vậy thì tại sao anh luôn quấy rầy tôi? Tôi nghĩ với thân phận của anh thì cũng
chẳng khó để kiếm một người phụ nữ nhỉ?” Trương Thiên Thành nghe được lời nói của cô mà bắt đầu
ngẩn người.
Lúc này anh mới ngồi dậy, hất cái tay của cô đang ở trên người anh ra, sau đó anh nhìn thẳng vào cái khuôn mặt chịu khuất phục của cô. Cái cảm giác sảng khoái sâu thẳm trong nội tâm của Trương Thiên Thành giờ đây đã dần vơi đi mất.
Nhưng anh vẫn trả lời cô một cách lạnh lẽo như băng: “Có nói thế nào đi nữa thì ít nhất cô cũng khá sạch sẽ. Hơn nữa, tôi cũng đâu cần phải trả đồng nào, không phải sao?"
Vừa dứt lời, Vũ Linh Đan lập tức đưa tay lên, nước mắt đã bắt đầu chảy trong hốc mắt cô.
Cô cũng thừa biết là dù hai người có ly dị đi nữa thì người đàn ông này vẫn luôn dùng mọi cách để làm nhục cô.
Trương Thiên Thành bắt được cổ tay của cô, thuận theo đó mà đè người kia nằm xuống ghế, anh cũng chẳng nói lời nào mà nhanh chóng vén cái váy của cô lên, tiến thẳng vào sâu trong thân thể cô.
Rất thô, rất đau rát.
Chuyện này đối với Trương Thiên Thành mà nói, nó chẳng có ảnh hưởng lớn gì đến anh.
- Nhưng với Vũ Linh Đan thì nó lại là nỗi thống khổ hơn cả chết.
Cơ thể cô bị giằng xé, sự sỉ nhục này khiến Vũ Linh Đan nhếch môi một cách quật cường, cô nghiêng đầu sang một bên để không phải nhìn thấy anh.
Trương Thiên Thành vẫn cảm thấy chưa đủ theo ý muốn của anh, thế nên anh đã ép cô phải quay mặt lại. Sau đó, anh lại ghé đến gần đôi môi cô và cắn nó một lần nữa.
Cái ghế sô pha chật hẹp nhẹ nhàng đung đưa, người đàn ông không ngừng dùng sức lực để đẩy, chuyển động ngày một nhanh hơn, đến nỗi người phụ nữ nằm ở dưới đang có trạng thái gì thì anh cũng chẳng thèm quan tâm và cũng chẳng muốn phải quan tâm đến.
Sau khi bản thân đã xong chuyện, anh lập tức đứng dậy đi về phía phòng tắm. Không bao lâu thì bên trong đã truyền tới tiếng nước chảy.
Vũ Linh Đan vẫn còn đang nằm trên ghế sô pha giống như cô vừa bị đánh một trận vậy, cả người cô đều có cảm giác đau đớn. Nhưng cô cũng không muốn nằm ở trên ghế sô pha thêm một khắc nào nữa, cô bắt đầu gắng gượng ngồi dậy rồi bước vào phòng ngủ.
Cô thay một bộ quần áo mới, sửa sang lại bản thân một
cách đơn giản. Mãi đến khi nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm đã không còn nữa, cô bắt đầu quấn lại tóc, sắc mặt của cô giờ đây cũng đã bình tĩnh và thoải mái hơn.
Vũ Linh Đan dắt theo Coco đi, đúng lúc đó Trương Thiên Thành bước ra từ phòng tắm, bắt gặp cách ăn mặc Vũ Linh Đan khi đang đi cùng với Coco, anh đã thật sự sững sờ một chút.
Nhưng rất nhanh anh đã hoàn hồn lại, dùng chiếc khăn tắm lau sơ mái tóc rồi tùy tiện quăng đi, sau đó anh hỏi cô: “Cô muốn ở trên công trường mấy ngày?”
“Tôi cũng không rõ, nếu như anh chế Coco phiền thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào cũng được.”
Giờ đây ánh mắt của Vũ Linh Đan dường như đã chết rồi, chỉ còn chất chứa mỗi tia bị thương. Cô trả lời anh với giọng nói ôn tồn.
Trương Thiên Thành gật đầu một cái rồi bắt đầu thay quần áo ngay trước mặt cô, sau đó nhận lấy Coco từ trong tay cô. Đột nhiên anh ngoảnh mặt lại mà hỏi cô một câu: “Nếu như cô có thêm được một cơ hội nữa, khi đó cô có đồng ý gả cho tôi không?”
Vũ Linh Đan vừa nghe được lời này thì cảm thấy có hơi sửng sốt: “Cũng đã ly dị rồi."
“Cô chỉ cần trả lời có đồng ý hay không thôi!”
Bỗng dưng Trương Thiên Thành lại đề cập đến vấn đề này. Thậm chí, lúc ở trên người cô thì cái vấn đề này cứ mãi luẩn quẩn trong đầu của anh suốt. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, nó cũng chỉ là ý kiến từ một phía bản thân anh mà ra, để rồi từ đó tiến triển đến nước này. Vũ Linh Đan suy nghĩ một chút, dường như cô trở lại với thời điểm ba năm trước, hiện tại anh cũng giữ cái dáng vẻ cao quý và kiêu ngạo giống hệt như trong quá khứ. Mà cô thì đã sớm không còn hèn nhát và trầm tĩnh như thế nữa.
Vũ Linh Đan chỉ biết cười gượng một tiếng: “Khi đó tôi còn lựa chọn nào khác sao?”
Tất cả đều đã được nhà họ Vũ định đoạt từ trước, cũng có thể nói là do Trương Thiên Thành quyết định.
Lúc này, Trương Thiên Thành gật đầu một cái.
Anh cũng không có cách nào chối bỏ.
Nhưng không bao lâu thì Trương Thiên Thành lại hỏi cô một câu: “Nếu như tôi nói khi đó cô có quyền được lựa chọn thì sao?”
Vũ Linh Đan cũng không biết Trương Thiên Thành muốn nghe câu trả lời như thế nào từ cô, cô trầm tư một lúc rồi thuận theo ý nghĩ của con tim cô mà đáp lại anh: “Tôi vẫn sẽ chọn gả cho anh”
“Tại sao?”
Trương Thiên Thành có nghĩ tới trường hợp Vũ Linh Đan sẽ tức giận mà chửi ầm lên, cũng có nghĩ tới trường hợp là cô sẽ nhất quyết giữ ý định không đồng ý. Nhưng cuối cùng, chỉ có riêng đáp án này khiến anh phải kinh ngạc và khiếp sợ.
Vũ Linh Đan nói không hồi nào.
Cô lại miễn cưỡng cười một lần nữa, giờ đây lỗ mũi cô có chút cay cay: “Chuyện này đối với tôi mà nói thì cũng chỉ là đi từ địa ngục này đến địa ngục khác mà thôi. Nếu phải so sánh, có lẽ ba năm cô độc một mình, không phải bị người ta trách móc nhiều như vậy, cũng không bị người khác hãm hại nhiều đến vậy thì đây cũng là một cuộc sống rất bình yên đối với tôi."
Trương Thiên Thành cảm thấy hứng thú mà nhướng mày, thời điểm không có anh ở đây, lẽ ra là cô nên cảm thấy tủi thân chứ nhỉ.
Không, cô nên cảm thấy quá thảm thương mới đúng chứ, tại sao lời cô nói ra lại cứ như đang được hưởng phúc thế này.
Trong lòng Trương Thiên Thành bắt đầu cảm thấy có chút phức tạp, dù có là tình cờ hay cố ý thì quả thật thời gian ba năm, nếu có thể tránh thì anh đã tránh khỏi việc phải ở một
mình với cô.
Rõ ràng chỉ là một người qua đường dừng chân tại cuộc đời
của anh, có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao. Nhưng sau khi cô đã hoàn toàn biến mất thì anh lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Trương Thiên Thành đã đổ hết tất cả những điều này là do thói quen của anh mà thôi.
Trương Thiên Thành, hẳn là anh cảm thấy kiêu hãnh lắm nhỉ? Đối với tôi mà nói thì anh chính là người có thể chia phối vận mệnh của tôi. Ban đầu, tôi rất cảm kích anh, không phải bởi vì anh là người có quyền lực nhất Cần Thơ, đồng thời cũng là người đàn ông mà Vũ Hải Yến thích nhất, mà chỉ đơn giản là anh có thể đưa tôi rời khỏi cái địa ngục đó thôi"
“Tất nhiên là không giống như bây giờ”
Vũ Linh Đan nhìn thấy Trương Thiên Thành định nói gì đó thì cô vội vàng cắt đứt lời anh. Sau đó, nụ cười gượng gạo của cô cũng dần thay đổi thành khinh thường: “Mặc dù tôi không thể nào từ chối và cũng sẽ không đổi ý. Nhưng nếu có con đường giống như vậy, tôi sẽ không đi trên nó lần thứ hai đâu.”
Trương Thiên Thành im lặng không nói gì.
Cải ánh mắt luôn toát lên vẻ khoe khoang và tự tin, lúc này cũng đã dần dần vơi đi bớt, cho đến khi không còn trông thấy
rõ nữa.
Sau đó, từ cánh cửa truyền đến âm thanh sầm một tiếng,
cửa sổ ra, sửa sang lại chiếc ghế sô pha, cô muốn mượn để gió thổi bay hết tất cả mùi hương thuộc về Trương Thiên Thành,
Thể là cô leo lên giường ngủ một mạch đến tận chiều tối.
Cũng trong thời gian đó, Vũ Hải Yến đang nằm sấp ở trên giường, cô ta không ngừng lướt điện thoại di động, hết Zalo rồi đến Messenger. Cô tìm hết tất cả những phương thức có thể liên lạc được với Phan Phùng Hiếu, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm ra được manh mối nào cho thấy Phan Phùng Hiếu muốn liên lạc với cô ta.
Trong lúc Vũ Hải Yến chuẩn bị tắt điện thoại di động, thì cô ta lại thấy Messenger của Phan Phùng Hiếu hiện lên chữ đang hoạt động.
Vũ Hải Yến lập tức cảm thấy trong lòng tràn ngập vui vẻ, chỉ có thể hình dung bằng một câu nói lòng người khó đoán.
Trái tim của Vũ Hải Yến đập thình thịch vài tiếng, không biết vì sao cô ta lại bắt đầu cảm thấy bất an. Cứ như thế mà cô ta chờ đợi thêm vài phút, Vũ Hải Yến cho rằng nếu anh ta đang hoạt động thì nhất định anh ta sẽ nhắn tin với mình. Nhưng đợi mãi, cuối cùng vẫn chẳng có tin nhắn nào hiện lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT