Hồ Lệ Khanh là bảo bối nàng hài lòng nhất, là bảo vật trân qúy nhất trên hồ sơn chính là nữ nhi còn xinh đẹp hơn cả mình.

Nàng vẫy vẫy tay, Hồ Lệ Khanh kéo váy đi đến bên cạnh nàng.

"Ngồi xuống." Hồ Tiên Nhi nói.

Hồ Lệ Khanh ngồi bên cạnh, Hồ Tiên Nhi vuốt tóc nàng, nói: "Về nhà thấy nương còn mất hứng sao?"

"Ta rất rất cao hứng!" Hồ Lệ Khanh mỉm cười.

Hồ Tiên Nhi nắm lấy miệng nàng kéo dãn ra hai bên nói: "Còn dám nói láo với nương ngươi không nghiêm túc chút nào, ngươi còn cười như vậy sao!"

"Nương... ta sai rồi..." Hồ Lệ Khanh xoa miệng của mình xém bị kéo rách, bồi tội với Hồ Tiên Nhi.

Hồ Tiên Nhi phủi tay, nằm dựa lưng, giống như chuyện vừa xảu ra cũng không phải do nàng làm.

Hồ Lệ Khanh tựa đầu lên đùi nàng nói: "Nương, nếu như là người, gặp phải chuyện này sẽ làm gì?"

"Chuyện gì?" Hồ Tiên Nhi vuốt tóc nàng nói.

"Ngươi muốn có một bảo bối, nhưng bảo bối kia không thuộc về ngươi."

"Ha ha, buồn cười, nếu bảo bối kia có chủ, thì đoạt lại ngay, nếu vô chủ, thì trở thành chủ nhân của nàng, có gì khó.'' Hồ Tiên Nhi tay chống cằm, cười ngông cuồng.

Hồ Lệ Khanh nói: "Nàng không chịu."

''Ai không chịu?"

"Là nàng..." Hồ Lệ Khanh nói nhỏ.

Hồ Tiên Nhi cốc đầu nàng nói: "Là ngươi không đủ nhẫn tâm, nếu như ngươi muốn sẽ không có thứ đồ nào mà ngươi không có được."

"Tâm không phục, giữ thì có ý nghĩa gì? Ta không thể khóa nàng khiến nàng khuất phục." Hồ Lệ Khanh nghĩ nếu như nàng thật sự làm chuyện này với Hỗ Chu Kính, một người luôn có tính cao ngạo như Hỗ Chu Kính không biết có hận chết nàng hay không. Đời này không hận nàng tới chết, nghĩ tới có một người hận nàng thì có ý gì?

Hồ Tiên Nhi cười lạnh nói: "Nàng có thể khóa ngươi khiến ngươi khuất phục?"

"A..."

"Hồng nhi đã nói tất cả, kể cả chuyện mất mặt kia của ngươi."

"Xích Hồng ngươi đúng là tên vong ân phụ nghĩa hỗn đản!" Hồ Lệ Khanh cắn răng gầm gừ.

Xích Hồng trên xà nhà chớp mắt nói: "Đột nhiên vô cớ mắng ta làm gì?"

Xích Hồng nghe cũng biết Hồ Tiên Nhi đang vu khống nàng, nhìn Hồ Tiên Nhi nói: "Ngươi..."

Hồ Tiên Nhi kéo Hồ Lệ Khanh qua nói: "Hồng nhi là do ta ép, ngươi đừng có mắng nàng, Hông nhi ngươi có cùng nương đến chỗ này, cho nương ôm ngươi một cái."

"Miễn. Ta thích xà nhà, chỗ này yên tĩnh." Ít nhất không có Hồ Tiên Nhi ngươi ở đây.

Nụ cười Hồ Tiên Nhi không thay đổi, nói với Hồ Lệ Khanh: "Không phải ngươi hỏi nương nếu gặp một người mình muốn mà không biết người đó có thuộc về mình hay không thì nên làm gì sao?"

"Làm sao?" Hồ Lệ Khanh hỏi.

Hồ Tiên Nhi để tay sau gáy nàng, nụ cười càng sâu, mắt thoáng qua lục sắc tối, nói: "Quên nàng đi, không phải tốt hơn sao.''

Ngón tay thon dài của nàng tràn đầy linh khí, chỉ cần rót linh khí vào trong đầu Hồ Lệ Khanh thì mọi chuyện ký ức liên quan đến Hỗ Chu Kính liền biến mất, nhưng cối cùng Hồ Lệ Khanh lại đẩy ra.

Hồ Tiên Nhi nắm chặt tay thu hồi, mày nhăn lại nói: "Nương giúp ngươi giải buồn, ngươi không muốn?"

''Không được, ta không muốn quên nàng."

"Ngươi là nữ nhi của ta, sao có thể ngu ngốc như heo được."

Hồ Lệ Khanh trợn mắt nhìn nàng: "Có nương nào mắng nữ nhi mình như vậy sao?"

Hồ Tiên Nhi che miệng cười nói: "Ta chỉ thích mắng nữ nhi bảo bối, ai dám không cho ta mắng như vậy chứ. Khanh Khanh nương không quản ngươi cả đời, ngươi muốn cả đời của mình hạnh phúc hay khổ sở, chính là chuyện của ngươi, ngươi nói một tiếng cho ta thì tốt. Ta cũng mệt rồi, ngươi xuống đi."

Hồ Lệ Khanh cúi đầu đi ra.

Hồ Tiên Nhi nhìn nữ nhi mình rời đi, thở dài một tiếng giận: "Ta sao lại sinh ra một nữ nhi đần như vậy chứ."

Xích Hồng đi theo ra ngoài, thấy Hồ Lệ Khanh ngồi xích đu, liền bay qua, dừng trước mặt nàng.

Hồ Lệ Khanh ngồi xích đu không có động, chỉ tùy liện đưa qua lại, lòng nặng trĩu, làm sao cũng không lên nổi.

Xích Hồng nói: "Là lão yêu bà bêu xấu ta, ta căn bản không có nói gì với nàng cả."

Xích Hồng nói gì, Hồ Lệ Khanh căn bản cũng không nghe lọt, nàng nhìn may trắng xa xôi, lại rơi vào trầm tư.

Đại miêu, ngươi thật muốn đánh gãy duyên phận này, để ta một mình tương tư sao?

Lúc này Hỗ Chu Kính đã đến Hành cung, nàng tăng tốc độ đi nhanh gần nửa tháng thì đến nơi, nhưng phát hiện chỗ này trống rỗng.

Nàng vào trong cung điện, cung điện nguy nga lộng lẫy bị bỏ hoang, từ trong ra ngoài cũng không có dấu hiệu có người tồn tại, hơn nữa hắn đi rất ung dung, mang tất cả mọi thứ đi, giữ lại đều là những thứ hắn không cần.

Hỗ Chu Kính nhìn chính giữa là ngai vàng hình hổ làm từ bạch ngọc, trong lòng tức giận, nhớ tới miếu tiên nữ bị san thành bình địa, nắm chặt quả đấm, đem kinh khí cưỡng ép, đánh vào giữa ngai vàng, ba chưởng tung ra, đánh về phía trụ lớn cung điện.

Trên đỉnh núi đột nhiên bốc lên một mảng khói trắng, cung điện nguy nga trước đó liền biến thành phế tích.

Trên phế tích còn có cột đá đứng nghiêng, biến chỗ này thành đống vụn.

Hỗ Chu Kính đứng trên cột đá mở miệng nói: "Nếu ngươi dám đả thương Hồ Lệ Khanh, ta sẽ khiến ngươi có kết quả như vậy, tan xương nát thịt!"

Ở một nơi xa xôi, hắn nghe được lời nàng truyền tới, cười điên dại, khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn bị hủy một nửa: "Hỗ Chu Kính ngươi xứng để uy hiếp ta sao?"

Hỗ Chu Kính điểm mũi chân trên cột đá, thân thể bay trong không trung, cột đá bên dưới ngã xuống đất ầm ầm, thành đống vụn.

Nàng muốn trong khoảng thời gian cuối củng của mình, vì Hồ Lệ Khanh làm chút gì đó, nhưng nàng phát hiện mình không cách nào làm được, hắn trốn rất nhan, thời gian của nàng lại rất ngắn.

Đúng lúc nàng, bầu trời quang đãng lãi xuất hiện dị biến, mây đen kéo đến, tụ lại một chỗ, trong mây đen có sấm chớp, âm thanh ầm ầm vang lên khắp thiên địa.

Cuồng phong nổi lên, bụi mù tung bay, thổi về phía Hỗ Chu Kính.

Đai ngọc buộc tóc của Hỗ Chu Kính bị gió thổi đi mất, tóc dài tung bay, hệt như vệt mực lớn, bạch y trên người bị thổi loạn, vạt áo bị gió thổi phần phật.

Trong mây đen nàng mơ hồ nhìn thấy kim quang xuất hiện, hơn nữa kim quang đang đến chỗ mình.

Một luồng tia chớp liền đánh cạnh bên tay trái của nàng, sát gần bên vai nàng, hạ xuống đất, làm thủng một hố lớn.

Sau đạo lôi đầu thì đạo lôi hai cũng nối tiếp, lần này là bên phải Hỗ Chu Kính, nhưng cũng không đả thương nàng được.

Đạo lôi thứ ba lao đến cực nhanh, ngay trước Hỗ Chu Kính.

''Bạch hổ - Hỗ Chu Kính, ngươi có nguyện ý chịu thiên kiếp, chịu bảy bảy bốn chín đạo thiên lôi, thoát thai hoán cốt đắc đạo thành tiên.'' Trong tầng mây, có một âm thanh uy nghiêm truyền đến, giống như là tiếng sấm, đinh tai nhức óc.

Hỗ Chu Kính nhìn phía trước, ánh mắt không sợ hãi nói: ''Ta nguyện ý.''

''Sinh tử do mệnh, ngươi biết chứ?''

''Ta biết.''

''Bảy bảy bốn chín ngày sau, trên đỉnh Tây sơn có phục hổ đài.''

Phục Hổ Đài, đúng là cái tên không lành. Hỗ Chu Kính khẽ mỉm cười, trên mặt tái nhợt ủng dung trấn định.

Thiên kiếp đến sớm hơn so với Hỗ Chu Kính dự định là 50 năm.

Bảy bảy bốn chín ngày, cuộc sống ngắn như vậy, nàng có thể làm được gì đây!

Trong chính điện hoàng cung hồ tộc, một vị khách bất ngờ tới thăm khiến nữ vương hồ tộc Hồ Tiên Nhi phải đi tiếp đãi, nàng ăn mặc hoa lệ, châu báu đeo chói mắt khuôn mặt trang điểm thật xinh đẹp ai cũng không dám đến gần.

Nàng ngồi trên hoàng vị, bên cạnh nàng đều là tộc nhân xinh đẹp trong hồ tộc, nam nam nữ nữ tề tụ một hàng.

Ánh mắt quyến rũ hẹp dài của Hồ Tiên Nhi đánh giá vị sứ giả đang qùy bên dưới, mỉm cười tỏ ra nhu mì, khiến không ít người không thể nhìn ra nội tâm thật của nàng.

Sứ giả bên dưới qùy cũng đã nửa ngày, vẫn uy nghiêm như cũ, mặt qùy không đổi sắc.

Rốt cuộc Hồ Tiên Nhi cũng nói: ''Nói, vương các ngươi muốn gì?''

Sứ giả không thể nhận ra run một cái nói: ''Vương ngưỡng mộ công chúa nữ vương xinh đẹp cao quý, tha thiết muốn cùng Hồ tộc làm thông gia, kết thành liên minh, vĩnh hưởng hòa bình.''

Hồ Tiên Nhi nói: ''Thông gia? Hắn muốn thú lão yêu bà ta, đúng là kinh hỉ mà.''

''Là công chúa.''

''Ta chỉ có một nữ nhi, ta cũng không theo cứ vậy để nàng xuất giá được.'' Hồ Tiên Nhi nói chuyện tự do phóng khoáng, chung quanh cũng không ai dám lên tiếng cản nàng.

Sứ giả nói: ''Vương thật lòng ngưỡng mộ công chúa, vừa thấy công chúa mỗi ngày đều nhớ da diết không thể quên được.''

''Nga, thật không vậy?''

''Thuộc hạ nói mỗi câu đều là thật.''

''Hổ vương thực sự để tâm.'' Hồ Tiên Nhi tán dương một phen.

''Nữ vương, vậy thì chuyện thông gia kia...''

''Hôm nay ta mệt rồi, các ngươi sắp xếp chỗ ở cho sứ giả đi, không được thờ ơ, biết không?'' Hồ Tiên Nhi duỗi người thư giãn, ánh mắt lười biếng che đi lãnh ý trong lòng nàng.

Sứ giả còn tính nói gì đó, Hồ Tiên Nhi đã vậy tay kêu hắn đi xuống.

Mưu thần bên cạnh nói: ''Tỷ tỷ, tên hổ vương kia không yêu ai cả, hắn chỉ yêu chính mình, sao bây giờ lại đến hồ tộc chúng ta xin cầu thân?''

''Ngươi đoán a?''

''Không đoán ra được.'' Mưu thần lắc đầu.

Hồ Tiên Nhi sờ khuôn mặt mềm mại của nàng nói: ''Đương nhiên là trúng ý mẫu nương ta rồi.''

Mưu thần nghiêm mặt nói: ''Quốc sự không phải trò đùa, xin nữ vương tự trọng.''

Ngón tay Hồ Tiên Nhi xoa lên đôi môi đỏ của nàng, hài lòng vì môi nàng bị mình dày xéo mà càng thêm hồng hơn nói: ''Ta không trọng, sao phải tự trọng.''

Sắc mặt Mưu thần đỏ ửng, vẫn nghiêm trang nói: ''Tỷ tỷ, theo ta thấy, nhất định bọn họ có mục đích.''

Hồ Tiên Nhi chớp mắt nói: ''Đương nhiên là có mục đích, ta nói a, hắn là nhắm trúng trượng mẫu này mà, muội muội ngoan, ngươi nhất định phải bảo vệ ta nha...''

''Nữ vương... Đừng mà... Nơi này là đại điện...''

''Vậy a, coi như là vậy đi, dù sao ta cũng mệt, muội muội, ngươi nghĩ kĩ đi, ngoại trừ hổ vương nhắm trúng trưởng mẫu này ra, còn có mục đích khác là gì...'' Hồ Tiên Nhi quay người không đem theo mây bay đi, ngược lại vị mưu thần kia lại nằm trong lòng nàng trên giường nhỏ y phục xộc xệch ánh mắt quyến rũ như tơ, cắn đầu ngón tay ai oán không hết, sao cứ mỗi lần lỡ miệng nói một chút thì lại động thủ, đáng ghét.

Đợi tới lúc không người, Hồ Tiên Nhi đá văng chân ghế, ''Hừ, ta muốn xem thử, một nương nương có thể làm chuyện lớn gì?'' Hồ Tiên Nhi cười nhạt, ánh mắt còn sáng hơn tình tú trên đầu nàng.

Hồ Lệ Khanh đến hoàng cung, nhưng lại đóng cửa không ra, đám tỷ muội đến thăm đều bị từ chối, Hồ Lệ Khanh quyết định làm rùa rụt cổ, trốn trong vỏ giả chết.

Hồ Tiên Nhi một cước đá văng cửa phòng của nàng, gọi thuộc hạ lôi nàng ra, Hồ Lệ Khanh trốn trong chăn không chịu ra nói: ''Nương, ta không muốn ra, y phục ta chưa có mặc.''

''Không mặc cũng đem ra ngoài cho ta.'' Hồ Tiên Nhi vác nàng lên trước cửa thành hoàng cung, nơi này là chỗ cao nhất của hồ sơn, tất cả mọi người chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy họ, Hồ Lệ Khanh sợ đến tái mét ở trong chăn cũng không dám động.

Hồ Tiên Nhi cố kéo chăn nàng xuống, Hồ Lệ Khanh cũng chỉ mặc có cái tiết khó, không có y phục che thân, đợi tháo chăn ra không phải nàng bị thấy hết sao, lúc sắp rơi xuống đất liền túm lấy ngoại y người bên cạnh, che đi thân thể xích lỏa của mình.

Trước mắt mọi người loáng một cái, dường như có cảnh đẹp gì đó vừa lướt qua, chớp đã biến mất không thấy, nhưng có một số đứng gần đó lại ghi nhớ trong lòng.

Hồ Lệ Khanh nắm y phục trên người, sợ miếng vải che thân bị mất, y phục dù ngắn, nhưng ít ra cũng che đi chỗ quan trọng, còn lại cũng không thấy gì, vai lộ ra, cổ áo trượt xuống bả vai, sau lưng còn lộ một mảng lớn cảnh đẹp ra ngoài, hai bắp đùi trắng nõn không có gì che.

Ánh mắt u oán Hồ Lệ Khanh nhìn Hồ Tiên Nhi nói: ''Nương, ta thù oán gì với ngươi sao?''

Hồ Tiên Nhi đưa tay che miệng cười, bộ dạng nhiều lời muốn nói: ''Ai bảo nữ nhi ngươi là đứa không có tiền đồ, ngay cả lão nương ta ngươi cũng giận mỗi.''

''Ta...''

''Ta là nữ vương đứng đầu Hồ tộc.'' Hồ Tiên Nhi đứng trên cao, để tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng, nghe nàng nói chuyện.

Hồ tộc nhân đều dừng lại, ngửa đầu nhìn nàng.

Nàng vẫy tay nói với mọi người: ''Nàng là công chúa hồ tộc, cũng là nữ nhi của ta, là nương, ta hy vọng có thể tìm cho nữ nhi mình một bạn đời ưu tú, đồng thời người kia cũng có thể thừa kế hoàng vị của ta.''

Phía dưới một đám xôn xao, hồ sơn yên tĩnh biến thành nước sôi trào.

Hồ Tiên Nhi tỏ ý cho mọi người im lặng, nói: ''Trong ba ngày, chỉ cần có người có thể leo lên đây, đứng trước mặt ta, thì ta sẽ đem nữ nhi của ta giao cho hắn.''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play