Thi thoảng không gian vô tận cũng thu nhỏ lại, có lẽ thế giới xung quanh cũng đang thu nhỏ lại, mà chính mình cũng đang thay đổi lớn.
Hỗ Chu Kính nhìn thấy ánh sáng đã từng che khuất tầm của mình đang dần dần thu nhỏ lại, trước mắt mình cũng xảy ra biến hóa lớn.
Mắt nhìn thấy trời đất mờ ảo bên ngoài dần biến thành một bóng tối rộng lớn bao quanh.
Bóng tối thay thế ánh sáng, cuối cùng trước mắt tối sầm, người rơi xuống phảng phất như mây, rơi xuống mặt đất, vỡ thành hạt bụi, hạt bụi lần nữa hợp lại, biến thành nàng hoàn chỉnh.
Hỗ Chu Kính đi ra từ trong không gian của chính mình, quay về thân thể.
Nháy mắt thân thể nàng cũng bị kích động, cảm giác được da thịt ấm áp mềm mại dựa vào người mình cùng hô hấp nhàn nhạt.
Sợi tóc còn dính trên ngực, má của Hồ Lệ Khanh cũng như thân thể nàng.
Hỗ Chu Kính trở mình, tai, miệng, mũi thật sinh động, chỉ cảm thấy Hồ Lệ Khanh như khí tức bao quanh mình.
Hồ Lệ Khanh ngủ say sưa, nàng ráng trông chừng Hỗ Chu Kính sợ xảy ra chuyện bất ngờ, cho đến khi mệt mỏi thì ngủ thiếp đi.
Hỗ Chu Kính cũng không biết nên giải quyết tình cảnh lúng túng hiện nay như thế nào, nàng cũng rất là mệt, cho nên để tỉnh lại thì nói sau vậy.
Chờ nàng tỉnh lại, nàng sẽ tháo dây thừng ra cho Hồ Lệ Khanh, sau đó để nàng rời đi.
Hồ Lệ Khánh ngủ đủ rồi thì cũng thức dậy, chuyện đầu tiên là sờ mó tìm kiếm cái thân thể mềm mại bên cạnh, cùng vùng eo săn chắc, thêm chút xuống vùi đùi non, xuống chút nữa...
Liền có một cái tay tức thì cắt ngang hành động của nàng.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh cả kinh, lập tức mở mắt, Hỗ Chu Kính nàng tỉnh rồi, bất quá cũng thấy tiếc, tỉnh lại cũng không kịp để khi dễ.
Có mặt tốt thì cũng sẽ có mặt xấu, rốt cuộc là tốt hay không, đối với Hồ Lệ Khanh mà nói, hy vọng nàng được bình an vẫn lớn nhất, dù sao giữ được núi xanh thì không sợ không có đậu hủ ăn.
Tay nàng bị kéo ra khỏi khối đậu hủ non mềm, Hồ Lệ Khanh tiếp tục giả bộ ngủ, híp mắt rồi nói mớ, còn dùng sức lên người Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính nói: ''Đừng có giả vờ ngủ với ta, ta biết người tỉnh ngủ rồi.''
Hồ Lệ Khanh mở mắt giả bộ làm dáng vẻ vừa tỉnh ngủ nói: ''Sớm a, nhìn ngươi khôi phục cũng hơn phân nửa, ngay cả âm thanh mắng ta trung khí thêm mười phần.''
''Đã hồi phục năm phần.'' Hỗ Chu Kính nói.
Hồ Lệ Khanh vui vẻ nói: ''Thật? Không nghĩ tới đan dược kia lại hữu hiệu như vậy, sớm biết cho ngươi thêm một viên, thì ngươi có thể khôi phục hoàn toàn rồi.''
Hỗ Chu Kính cười thầm bản tính tùy tiện của nàng nói: ''Ta nuốt cái mà ngươi nói là linh diệu dược kia suýt chút là hồn phi phách tán, ngươi còn muốn ta chết thêm lần nữa sao?''
Hồ Lệ Khanh không nghĩ tới Hỗ Chu Kính lại nói đến nghiêm trọng như vậy, ánh mắt cụp xuống, kéo kéo tay Hỗ Chu Kính nói: "Thật sự nguy hiểm như vậy sao?"
"Thật ra thì cũng khống đến nỗi phải chết, nhưng mà..."
Hồ Lệ Khanh cười đến cong mày nói: "Vậy mới nói, người khỏe mạnh như ngươi sao có thể chết dễ dàng vậy được."
Người này a... Hỗ Chu Kính thở dài trong lòng nói: "Đứng dậy đi."
"Không!" Hồ Lệ Khanh nhõng nhẽo không chịu đứng.
"Ngươi không đứng dậy sao ta đứng dậy được?" Hỗ Chu Kính nói.
Hồ Lệ Khanh liền đưa tay cản nàng lại nói: "Đứng dậy cũng chả có việc gì làm, cho ta ngủ thêm một chút nữa đi, đại miêu, ngươi hóa thành lão hổ đi, ta muốn ôm lông của ngươi."
Hỗ Chu Kính nói: "Có lông không chỉ có mỗi mình ta."
"Nhưng lông của ngươi sờ thoải mái nhất, ngủ đắp cũng ấm nhất." Hồ Lệ Khanh vui vẻ tự mình nói.
Hỗ Chu Kính đẩy nàng ra, khí lực không mạnh không nhẹ, chỉ đẩy nàng qua một bên, sau đó vén chăn đi ra.
Ra bên ngoài, bại lộ trong không khí, mùi hương từ ấm áp chuyển thành lạnh lẽo, nhiệt độ cũng chênh lệch khá lớn, nàng nhặt y phục dưới mặt đất lên mặc vào.
Hồ Lệ Khanh cũng lấy chăn quấn người mình lại, thành một khối gỗ dài.
Từ trong chăn thò đầu ra nói: "Ngươi thật không sao chứ?"
Hỗ Chu Kính vừa chỉnh y phục vừa nói với nàng: "Không có gì."
"Vậy thì tốt." lúc này Hồ Lệ Khanh cũng yên lòng, chui vào trong chăn, sau đó lại thò ra nói: "Ta sợ ngươi chết ta muốn chết theo ngươi ở đây."
"Sẽ không." Hỗ Chu Kính quay đầu, nhìn nàng mỉm cười, nhớ đến lời lúc đó Hồ Lệ Khanh nói, trong lòng cũng trào lên mùi vị ngọt ngào chua chua, không nói rõ được, khiến nàng thẹn thùng.
Hồ Lệ Khanh lần đầu tiên nhìn thấy Hỗ Chu Kính cười với nàng, khóe miệng cong lên con ngươi thêm phần rực rỡ hơn.
Tim trong ngực nhảy liên tục, người cũng nóng lên, nàng chui vào chăn, đem mình bó chặt hơn.
Hỗ Chu Kính cúi đầu cài vạt áo thì phát hiện trước ngực mình lưu lại rất nhiều vết đỏ.
Tháo y phục xuống thì thấy vết đỏ chạy xuống tận đùi non.
Nàng chợt sững sốt một hồi, liền quay đầu, moi Hồ Lệ Khanh từ trong cái vỏ chăn như nhộng kia ra.
Hồ Lệ Khanh vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc, đột nhiên bị lôi ra ngoài, lập tức bại lộ trong không khí, co lại vì không có người sưởi ấm.
"Đại miêu, ngươi làm gì vậy, trả chăn lại cho ta..." Hồ Lệ Khanh sợ lạnh, cộng thêm bên dưới là giường đá lạnh thấu xương, nàng không muốn chết ở đây a.
Mây đen giăng đầy mặt Hỗ Chu Kính khiến Hồ Lệ Khanh ngẩn người, sau đó nàng cảm thấy mình sắp gặp nguy hiểm.
"Trong lúc ta hôn mê ngươi đã làm gì?" Hỗ Chu Kính hỏi nàng, trong mắt hung quang cực lớn, người thông minh nhất định là biết nữ nhân này đang nổi giận.
Hồ Lệ Khanh chỉ biết sắp có ngày dỗ của mình nhưng lại không biết vì sao mà chết, cho nên hỏi lại một câu: "Ta làm cái gì?"
Ngón tay Hỗ Chu Kính chỉ lên ngực mình, vạt áo còn nửa khép nửa mở, có thể thấy được xuân quang lấp ló bên trong, khiến cho những kẻ đăng đồ tử càng muốn nhìn thấy hình dạng thật xuân quang ấy.
Làn da trắng như tuyết lại nở rộ lấm tấm hoa, khiến Hồ Lệ Khanh cũng cảm thấy quen thuộc.
Sao lại quen như vậy chứ... tại sao lại quen như vậy nhỉ.... nga, biết rồi... Hồ Lệ Khanh cũng hiểu, đáng tiếc đã quá trễ.
"Không cần a........." Hồ Lệ Khanh tuôn ra một tiếng thét chói tai, nhưng hiện tại nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, không thể chống lại được khí lực của Hỗ Chu Kính, ít ra nàng vẫn được như ý.
Kết quả Hỗ Chu Kính vẫn không thể nguôi giận được, nhưng trong mắt lại lộ tia sảng khoái sau khi trả thù, nhẹ nhàng khoan khoái đứng cạnh giường thu dọn y phục, còn người nằm trên giường thì bị khỏa thân rồi bó lại thành một cái bánh bao lớn. Từ trong chăn phát ra tiếng khóc thút thít.
"Hu hu... đại miêu... ngươi sẽ bị báo ứng... Hỗ Chu Kính, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ trả thù ngươi.... hu hu... thật quá đáng mà... sao có thể đối với ta như vậy được chứ..."
Hỗ Chu Kính chỉnh trang lại y phục, thần khí sảng khoái, nói với cái bánh bao lớn: "Chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta ra khỏi đây."
"Ngươi chắc hôm nay tìm được kẽ hở sao?" Hồ Lệ Khanh thò đầu ra khỏi chăn, nhất thời kinh ngạc quên che mặt mình, một bên còn sưng vù còn có vết bớt màu đỏ trên đó hằn vào mắt Hỗ Chu Kính, Hỗ Chu Kính vội quay đi chỗ khác, nín cười.
Hồ Lệ Khanh lại chui đầu vào, thét to: "Hỗ Chu Kính, ta hận ngươi."
Hỗ Chu Kính đặt tay lên cái bánh bao lớn, nụ cười trong mắt biến mất không thấy, nàng nói: "Ta quyết định rồi, chờ ra ngoài, ta để cho ngươi rời đi."
"Ngươi vẫn luôn chê ta là người phiền phức." Giọng điệu buồn hiu của Hồ Lệ Khanh từ bên trong chăn truyền ra.
"Phải." Hỗ Chu Kính nói, bởi vì ngươi sinh mạng ta cũng gặp nhiều rắc rối, trong lòng ta cũng phiền, nếu không đuổi ngươi đi nhanh một chút, ta có dự cảm, cuộc đời này sợ là vô duyên thành tiên. Cho nến nếu biết ngươi ở bên cạnh ta là dư thừa, thì ta phải dùng đao chém yêu ma mà cắt bỏ ngươi, ngươi có đường ngươi đi, ta cũng có sứ mạng ta phải hoàn thành.
Bánh bao lớn Hồ Lệ Khanh co thành một cục, lần đầu tiên nàng biết được tư vị khổ sở là gì, rất khổ, đầu lưỡi có vị đắng, sau đó lan vào khắp mọi nơi trong miệng, trong lòng cũng khổ theo, nói rõ hơn cũng là mùi vị không thể nếm được.
Rốt cuộc là thế nào... Nàng lúc này không phải nên giận vì mặt mình bị hủy sao, nhưng nàng lại không giận, ở bên cạnh Hỗ Chu Kính, nàng căn bản không nghĩ đến mặt mình biến dạng nhứ thế nào, bởi vì trước giờ Hỗ Chu Kính không hề ca ngợi khuôn mặt của nàng, chưa bao giờ chỉ vì nàng đẹp mà nhìn nàng với con mắt khác xưa, khi nhìn thấy nàng xinh đẹp Hỗ Chu Kính cũng vẫn đối xủ với nàng như vậy, cho dù nàng bị hủy dung, Hỗ Chu Kính vẫn chưa từng thay đổi cách sống với nàng.
Có phải người tron mắt khó cầu, sắc đẹp cũng chỉ là tấm lụa mỏng, bọn họ chỉ thấy được lụa mỏng sau xương trắng, nhưng lại không thấy được sự sâu sắc. .
Kiếm Hiệp HayTong lúc Hồ Lệ Khanh đang buồn, Hỗ Chu Kính nói: "Hắc y kia đến vì người, không chỉ đơn giản là ái mộ, hắn muốn lấy được ngươi, cũng không phải cho ngươi hạnh phúc, sau khi đi khỏi ngươi tìm người dựa vào, nếu như họ có thể hộ cho ngươi trăm năm thì tốt hơn rồi."
"Xem ra người biết kẻ muốn bắt ta là ai, có mục đích gì, có đúng không?" Hồ Lệ Khanh trong lòng cũng biết, nghe Hỗ Chu Kính nói như vậy, thì lai lịch hắc y thần bí kia nàng cũng biết khá nhiều, thậm chí còn biết nói đến cả liên quan đến cả mình.
Đối với câu hỏi của Hồ Lệ Khanh, Hỗ Chu Kính muốn giải thích, nhưng lại không có lý do để giải thích. Nàng có nguyên nhân, hơn nữa chuyện này liên quan đến danh dự của hổ tộc, nàng vạn vạn không thể tiết lộ, cho nên nàng chọn yên lặng.
"Ngươi không muốn làm người hộ ta sao?"
"Thiên kiếp của ta sắp đến, tình hình của ta hiện tại, còn có ngày mai hay không cũng là vấn đề, chứ nói gì là hộ ngươi." Hỗ Chu Kính cúi đầu, nhìn vật nhỏ co lại một cục kia, không biết xúc động thế nào lại ôm lấy nàng, tóm lại là thấy nàng rất khả ái, hơn nữa hiện tại nàng cũng biết tâm tình của mình trong tình thế nguy hiểm, đối với Hồ Lệ Khanh tự do phóng khoáng khó mà giận được, ngược lại tha thứ nhiều hơn.
Hồ Lệ Khanh nói: "Ngươi luôn muốn làm thần tiên, làm thần tiên rồi sau này thì sao, ngươi có nghĩ đến không, làm thần tiên lâu cũng không được gì a, nương ta nói với ta mỗi ngày là năm đó nàng có nhiều cơ hội làm thần tiên, nhưng lại không thèm, nàng xem thường cái đám thần tiên hay giả vờ ra vẻ nghiêm túc kia."
"Nương ngươi tính tình thật không tệ."
"Hừ."
"Ngươi có nhiều điều muốn hỏi ta, nhưng ta chỉ có thể trả lời cho ngươi một câu, đó chính là đạo bất đồng, bất tương vi mưu." Hỗ Chu Kính nói xong, đi đến chỗ không có ai, mọi thứ trong lòng cũng áp xuống.
Hồ Lệ Khanh càng co chặt mình hơn, phát hiện ra trước kia mình khổ qua nhưng cũng không phải là cái khổ nhất, hiện tại đây mới là mùi vị khổ nhất. Lòng thấy khổ, thân thể cũng không hơn được, ngay cả tóc cũng cảm thấy được.
Thật khó chịu, chỉ vì một câu nói của Hỗ Chu Kính mà khiến nàng không còn là mình.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Nói đơn giản là, ngươi làm yêu của ngươi, ta làm tiên của ta, chúng ta hai kẻ một trên trời một dưới đất vô duyên, nếu biết rõ kết quả là như vậy, cần gì phải cố thêm nữa.
Tàn, thiên hạ làm gì có bữa tiệc rượu nào mà không tàn.
Hồ Lệ Khanh cắn móng tay mình, nhắm hai mắt, ép nước mắt lại: "Ta nhất quyết không muốn bỏ, chuyện cũng không dễ dàng như vậy, dựa vào cái gì ta ở đây bỏ ra tình cảm còn ngươi thì phất tay áo mà đi không mang theo hạt bụi nào, dựa vào cái gì ngươi phải nói những lời phong kinh vân đạm này, cứ như căn bản suy nghĩ của ta cũng không quan trọng..."
Hỗ Chu Kính đến hồ tẩy trần, dùng bên cạnh hồ, mặt nước trong ao mỹ lệ như thường, nàng không dám nhìn thẳng bóng mình trong hồ, nàng sợ mình sẽ bị lôi vào trong trí nhớ đó, biến thành một Hỗ Chu Kính không phải là mình.
Hồ Lệ Khanh đi tới chỗ nàng, bước chân nàng nhje nhàng yêu mị, trên người mặc đồ lót màu đỏ bó sát, bao lấy thân thể nhấp nhô của nàng, da thịt bại lộ ra bên ngoài, chân không có gì che đi. Trên người chỉ duy nhất mảnh lụa đỏ mỏng che thân, nhưng không hề che đi vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, ngược lại càng khiến nàng trở nên thần bí.
Trên lụa mỏng có hình thêu bằng tơ vàng, tay áo còn có đủ loại đá quý đính lên.
Khuôn mặt nàng mặc dù không được như nàng, nhưng thân thể nàng từ mỗi chỗ trên người đều có thể mị hoặc người khác.
Náng tới sau lưng Hỗ Chu Kính, vẻ mặt tự nhiên, trang nghiêm cũng không có u buồn như khi nãy, thậm chí còn nói đùa với nàng, tựa như trước đó chỉ là ao giác.
Hồ Lệ Khanh nói: "Ngươi nhìn hồ nhớ nàng sao?"
"Trong đó cũng không có ai mà phải nghĩ đến." Hỗ Chu Kín bình tĩnh nói.
Hồ Lệ Khanh cười khẽ nói: "Ngươi thật buồn cười, ngươi nghĩ là thật sao?"
Hỗ Chú Kính đưa mắt nhìn Hồ Lệ Khanh, cảm giác thái độ nàng thay đổi, cũng mỉm cười đối phó, thật biết che dấu bộ mặt của mình, khiến Hỗ Chu Kính cảm thấy xa lạ, cảm giác khiến nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp phải hồ ly tinh hung hăng vênh váo.
Hồ Lệ Khanh biết nàng đang nhìn mình, trong lòng thầm mắng, đại miêu đáng chết, nhìn nữa coi chừng ta cắn ngươi.
Nàng đặc biệt chọn y phục tốt nhất, để cho mình đi cũng tiêu sái.
Nàng lên tinh thần cũng hơn hai phần làm bộ mặt tư thái dửng dưng, sợ Hỗ Chu Kính nhìn thấu nàng.
Nàng không biết Hỗ Chu Kính có thấy nội tâm nàng không, nhưng ít nhất Hỗ Chu Kính cũng không có phá, coi như là Hỗ Chu Kính đã thật sự tha cho nàng.
Hỗ Chu Kính noi: "Kẽ hở ở đây."
"Hả? Nói nghe thử coi, tại sao ngươi bày kết giới lại biết kẽ hở là ở chỗ này."
"Ta nhớ lại tâm tình mình lúc làm kết giới này, phát hiện một chỗ ta không nhớ chạm đến, ta nghĩ lại mới chắc là như vậy."Hỗ Chu Kính nói.
Ở tại hồ này Hồ Lệ Khanh lừa gạt lại biết được chân tình của Hỗ Chu Kính, muốn nàng nói ra lời dấu trong lòng, còn vũ nhục nàng luôn ngưỡng mộ người kia, khiến Hỗ Chu Kính giận không hết, vì vậy chỗ này được coi là cấm địa của lòng nàng, đối với bất kỳ chỗ nào nàng cũng bình tĩnh, duy chỉ đối với chỗ này, nàng mới nổi gợn sóng.
Hồ Lệ Khanh cho là Hỗ Chu Kính nàng lại nhớ tới cái người thân thiết xưa kia, cho nên trong lòng đại loạn, để lại sơ hở lớn như vậy, đối với nàng cũng hận sâu thêm một phần.
Hỗ Chu Kính biết một khi mình nhảy vào trong ao này, nơi này sẽ trở thành chỗ không người, không ai phát hiện ra nữa, ký ức của nàng cũng sẽ bị chôn vùi từ đây, lãng quên theo năm tháng.
Một khắc cuối cùng, nàng không quay đầu lại, liếc nhìn lại cũng không còn gì cần nữa, cũng không thể vãn hồi được gì.
Nàng nói với Hồ Lệ Khanh: "Có thể đi được chưa?"
Hồ Lệ Khanh cúi đầu nói: "Thật ra thì trong lòng ta nghĩ, nếu như chúng ta không rời đi thì tốt biết mấy."
Trong lúc Hỗ Chu Kính dùng ngôn ngữ an ủi nàng, thì Hồ Lệ Khanh lại có dũng khí mỉm cười nói: "Nhưng hiện tại so với khi nãy thì ta vẫn mong quay về thế giơi hoa lệ bên ngoài hơn, chỗ này cần người thì không có ai, không thức ăn, nước uống, sớm muộn cũng bức ta phát điên."
"Đi thôi, nhắm mắt lại, nhảy cùng ta." Hỗ Chu Kính đưa tay ra, Hồ Lệ Khanh nhìn nàng một cái cuối cùng, nhắm mắt chuẩn bị nắm tay nàng.
Hai người cùng nhảy, vào hồ nước, nhưng lại không rơi vào nước, mà đáp xuống mặt đất, liền ngã xuống.
Mở mắt ra thì là một đám động vật náo nhiệt đang bu lại xem, ánh mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm.
Hồ Lệ Khanh và Hỗ Chu Kính nhìn nhau một cái, liền mỉm cười, các nàng hiện tại đã ra khỏi kết giới đang ở bên ngoài.