Hai bên đối địch, khí thế chiến đấu kinh người, không khí chung quanh cũng toát lên mùi thuốc súng.

Hỗ Chu Kính một hổ đối đầu với sáu, cũng không hề thất bại, trước không nói đến mấy tên thiên binh thiên tướng này bị nuôi đến tứ chi lười biếng, Hỗ Chu Kính so với bọn họ còn đáng sợ hơn về dã tính cùng lưcj sát thương, khuyển gia đấu với dã hổ, không thể chỉ nhờ vào số lượng thì có thể thắng được.

Vã lại mà nói, chúng tiền tự ý xuống phàm trần, cũng chỉ vì một con hồ ly tinh phàm trần, nói ra nhất định sẽ là trò cười cho thiên hạ, Ngọc Đế mà biết cũng sẽ không tha cho bọn họ, bọn họ cũng không dám tùy tiện làm lớn chuyện này, tay chân bị trói lại ở đây, làm sao bọn họ có thể phát huy được uy lực của pháp khí trong tay mình.

''Đại ca, không bằng chúng ta quay về trước thương lượng xem nên xử lý như thế nào, sau đó quay lại chinh phạt yêu nghiệt này, ngươi nói cách này có được không?'' Nam Thiên Vương Tì Lưu Ly truyền tâm ngữ cho Đông Thiên Vương.

Đông Thiên Vương được coi như là người dẫn đầu mọi người, nhất cử nhất động cũng khiến mọi người lui tiến theo, nói: ''Không được, chúng ta không đánh mà đi, chẳng khác nào bại trận bỏ chạy, cũng chứng tỏ chúng ta sợ nàng.''

''Không phải như vậy, đại ca, người nghĩ đi, chúng ta quay về trước, phải đều tra con bạch hổ này, xem nàng có từng làm qua chuyện thương thiên hại lý nào chưa, đến lúc đó chúng ta đến xin Ngọc Đế, cáo tội nàng trên thiên đình, đem hịch văn giết hốt đến, mang theo chúng thiên binh tới, không sợ không giết được nàng.''

Đông Thiên Vương đảo con ngươi một vòng nói: ''Lời này, nói cũng có lý.''

''Bạch hổ, mau thả nghĩa muội bọn ta ra. Nếu không hôm nay không ohảu người chết thì là ta mất mạng!'' Thư sinh tức giận so với mãng phu (gã đàn ông thô kệch to con) còn lỗ mãng hơn, vội vọt lên, lại ảo tưởng dùng mạng đối chiến.

Hỗ Chu Kính tránh đi nói: ''Nơi này không cho phép các người làm bậy.''

''Nghĩa muội, đừng sợ, ta đến cứu ngươi!'' Thư sinh hướng vào trong động rống to, gồng hết mười hai phần khí lực, liền đánh nhau với Hỗ Chu Kính.

Hỗ Chu Kính chẳng qua cũng chỉ né chiêu, nàng không muốn cùng người cứng đối cứng, làm bị thương hay đổ máu mấy tên thiên tướng này đối với nàng chẳng có ích lợi gì.

Hết lần này đến lần khác Văn Khúc Tinh kia lại không hiểu được dụng ý của nàng, lần nữa lại dùng đến sát chiêu.

Hỗ Chu Kính xoay người, hiện thành hình người, hổ thân đối với nàng mà nói thì thích hợp chiến đấu hơn, nhưng vì dáng người khổng lổ, đến thời điểm cận chiến làn thiếu linh hoạt.

Nàng quên đi, tay nhặt lên cành cây, dùng như là vũ khí của nàng.

''Ngoan ngoãn, nguyên lai nàng cũng không xấu xí a.'' Đông Thiên Vương kinh ngạc nói.

Mấy người còn lại cũng trợn to hai mắt, thật không xấu chút nào, hơn nữa nhìn rất đẹp.

Nhất là lúc này, khí thế oai hùng trên người Hỗ Chu Kính bộc phát, không hề thua kém khí thế cánh mày râu chút nào.

Ánh mắt lạnh lẽo Hỗ Chu Kính quét qua bọn họ, dừng trước mặt người dẫn đầu Tứ đại thiên vương, Đông Thiên Vương tránh sang một bên.

''Các ngươi muốn chịu khổ thì mới học ngoan ngoãn được sao.'' Hỗ Chu Kính bấm ngón tay tính toán giờ, còn cách trời sáng một đoạn thời gian rất dài, mấy vị thần tiên này nhất định sẽ không đi ngay lúc này, nếu đối đầu, cũng chỉ còn có thể đánh tiếp.

''Bớt nói nhảm đi, dài dòng như là đàn bà vậy.'' Bên này Văn Khúc Tinh cả người bốc hỏa thấy Hỗ Chu Kính không thèm đối mặt với mình, lập tức lao đến, búng tay vọt tới trước mặt nàng, dùng cây bút lông làm vũ khí, từng chiêu đánh vào điểm yếu của Hỗ Chu Kính.

''Nhưng nàng cũng chính là đàn bà a.'' Chúng tiên nhìn nhau một cái, không hiểu đầu óc con mọt sách này như thế nào.

Hỗ Chu Kính đem linh khí truyền xuống tay rót vào nhánh cây, nhánh cây bình thường cũng đã không chịu nổi những khi được linh khí rót vào thì trở nên rất cứng rắn, chém sắt như chém bùn, toàn thân phát sáng.

Hỗ Chu Kính dùng nhánh cây làm vũ khí, cản sự tấn công của Văn Khúc Tinh, mỗi chiêu của Văn Khúc Tinh đều bị nàng đỡ được, không thể làm nàng bị thương chút nào.

Ngay cả mười chiêu, vạt áo của Hỗ Chu Kính cũng không chạm được, mà lông trên cây bút lông cũng bị trụi lủi, thành một cành cây bóng nhẵn.

Văn Khúc Tinh trước đó còn mang theo vẻ mặt hung thần ác sát nổi điên cũng bình tĩnh lại, đấu khí phát ra được thu hồi lại, trở về hình dạng thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt.

Hắn kinh ngạc nhìn cây bút trong tay không còn một cọng lông, vẻ mặt từ từ lộ vẻ bi ai.

''Mau, mau, kéo hắn về, bộ dáng hắn bây giờ đến cả con kiến cũng không giết được, mẫu lão hổ tát một cái cũng có thể giết chết hắn.''

''Thật là ồn ào...'' Hồ Lệ Khanh quấn chăn khắp người, đổi tư thế cũng không thấy thoải mái, tại sao đại miêu còn chưa về với nàng, nàng nhớ cái bụng lông nhung ấm áp của nàng ta.

Đại Miêu đâu? Hồ Lệ Khanh ngồi dậy, phát hiện trước cửa hang truyền đến tiếng nói chuyện kỳ lạ cùng tiếng đánh nhau, ánh sáng nhiều màu từ bên ngoài truyền tới, chiếu lên vách động, ánh chớp lóe chớp lóe thật đẹp, như khói lửa đua nhau khoe sắc màu.

Nhưng lúc này xuất hiện cảnh đẹp như vậy cũng không phải chuyện đơn giản.

Theo từng đợt khí ập tới, ép Hồ Lệ Khanh thở không được.

Tựa như sóng biển khí càng lúc càng lớn, mà ngực Hồ Lệ Khanh cũng càng đau hơn.

Toàn bộ linh khí trong cơ thể nàng đều bị dây thừng trói yêu cột lại, hiện tại nàng không còn pháp lực biến thành một tiểu yêu, bên ngoài yêu khí lẫn tiên khí cường đàn tới mức ngay cả thần tiên cũng phải sợ, chứ đừng nói chi là nàng.

Hồ Lệ Khanh cắn răng, nhịn đau đứng dậy, đi ra ngoài.

Khí cường đại chèn ép nàng, khiến lỗ tai nàng bị ù ù nghe không rõ, theo âm thanh Hỗ Chu Kính truyền tới, nhưng Hồ Lệ Khanh tin đó không phải là huyễn thính (âm thanh ảo).

Hỗ Chu Kính nói: ''Ta sẽ không giao nàng cho ngươi, đây chính là câu trả lời của ta.''

''To gan...''

''Im miệng.''

''Khụ khụ, hổ yêu, ngươi và nghĩa muội không liên quan nhau, ngươi giữ nàng làm chi?''

''Ta muốn giữ thì giữ, liên quan gì tới ngươi.''

''Phản, đúng thật là phản, ta sẽ đi tìm Ngọc Đế ngay bây giờ, xin ý chỉ Ngọc Đế, đánh người tan thành mây khói.''

''Ta không làm sai cái gì, quy tắc thiên đình sao có thể trị ta tội chết được?''

''Có, ngươi có sai, ngươi sai chính là dám giam nghĩa muội chúng ta.''

Hồ Lệ Khanh đứng trước cửa hàng đi ra ngoài xem, thấy sáu vị thần tiên đạp mây trên không trung, trong tay cầm pháp khí đều trong trạng thái chiến đấu, ánh kim lòe lòe, đập vào mắt chúng quanh đều bị bọn họ chiếu sáng, giống như là ban ngày.

Bọn họ đang trừng mắt nhìn một người đứng cầm nhánh cây, đối diện trước mặt họ, ngẩng đầu ngạo thị, không chút nào sợ hãi.

''Xong đời, nàng trong mắt ta lại...'' Hồ Lệ Khanh đưa hai tay che mắt mình, nghi ngờ mắt mình có vấn đề, sao nhìn một chút thôi lại không thể dời mắt đi được.

Má mình lại nóng bừng lên, sờ một cái muốn cháy tay.

Trong thời khắc nguy hiểm đó, trái tim nhỏ trong thân thể nàng nhảy lên điên cuồng.

Nhưng mà không nên a, tình hình trước mặt là có người đến cứu mình, không phải mình nên vui sướng thoát ra chạy về chỗ các anh hùng cứu mình phất tay một cái tiêu sái rời đi sao?

Vậy nàng bây giờ phải làm gì đây?

Hồ Lệ Khanh lấy khăn lụa ra, che kín mặt mình, sau đó ra ngoài động.

Hai bên giằng co đều dừng lại, nhìn về phía người đột nhiên xông vào.

Hỗ Chu Kính trầm giọng nói: ''Ngươi muốn đi.''

Người bên kia lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: ''Nghĩa muội, ca ca đến cứu ngươi ra khỏi hang cọp đây!''

Khuôn mặt che đi chỉ còn vài chỗ nhìn rõ, tăng thêm ý vị, Hồ Lệ Khanh nói với nàng: ''Ngươi muốn ta đi, gay là sợ ta đi?''

''Hừ.'' Hỗ Chu Kính không đáp.

Nụ cười càng sâu, hợp cùng đôi mắt cũng cười rộ lên.

''Nghĩa muội, ngươi cần gì phải mè nheo với nàng ta, nhanh đến đây đi, chúng ta đón ngươi về.'' Chúng tiên cùng nói.

Hồ Lệ Khanh di chuyển bước chân, đố mặt với chúng tiên, âm thanh nhẹ nhàng mê người cùng với nụ cười bình tĩnh không hợp với khung cảnh lúc này, nàng nói: ''Các ngươi có lòng tốt, nhưng lại để sai chỗ.''

''Nghĩa muội...''

''Ai nói với các ngươi ta bị nàng giam, sai rồi, ngược lai là ta đang thu nàng.'' Hồ Lệ Khanh để lại một câu nói khiến cho chúng tiên trợn to mắt há hốc mồm, có cả Hỗ Chu Kính.

Trong khi mọi người còn bị những lời này làm cho đơ người, Hồ Lệ Khanh liền di chuyển chân một cái, bước từ từ đến bên người Hỗ Chu Kính, hai tay ôm eo Hỗ Chu Kính, thân thể mềm mại như cỏ bông dựa lên người Hỗ Chu Kính.

Ánh mắt lạnh Hỗ Chu Kính nheo lại.

Ánh mắt thật tốt, những chỗ bị nàng quét qua đau muốn nứt ra máu.

Hồ Lệ Khanh thấp giọng nói: ''Đối với bọn họ dùng vũ lực không giải quyết được, nghe lời ta.''

''Khanh nhi, lời ngươi nói là thật sao?'' Văn Khúc Tinh tiến lên trước một bước hỏi.

Hồ Lệ Khanh phát ra tiếng cười thành thúy dễ nghe nói con mọt sắt đứng tại chỗ mặt đỏ tới đỉnh đầu: ''Ngốc tử, ngươi nhìn ta bây giờ có gì không giống tình nguyện không?''

Nàng rất tình nguyện, không tình nguyện là Hỗ Chu Kính.

Nàng muốn bóp chết nàng ta.

Gì mà nói là nàng thu mình, coi như đường đường là hổ tộc, lại bị một tiểu hồ ly tinh thu làm vật cưỡi, cuộc đời này khi đã có vết nhơ đến, nàng cũng không thẹn với thân phận mình.

Hỗ Chu Kính hai tay nắm chặt thành quyền, tức giận tràn ngực, nàng cảm thấy Hồ Lệ Khanh so với những thần tiên kia còn ghê tởm hơn, đáng ghét hơn mười ngàn lần.

Hồ Lệ Khanh cảm giác được nàng ta đang tản mát ra lãnh ý cùng sát khí, trong lòng mặc niệm: ''Ngươi thuận ta một lần thì sao?''

''Có, chuyện liên quan tới danh dự.''

''Đợi chuyện này đi qua, ta sẽ đền cho ngươi không phải được rồi sao? Ngươi không đủ ngại thì ta sẽ tuyên cáo mới tất cả Hỗ Chu Kính ngươi pháp lực vô biên nói đã tâm nguyện ý phục tiểu yêu ta, ngươi còn có mặt mũi sao?''

''Hồ Lệ Khanh, người chớ có chọc ta nổi giận.''

''Được, được, trước tiên chúng ta giải quyết địch nhân đã, sau đó đóng kín cửa tính sổ chuyện này sau.''

''Đừng quên, tất cả những chuyện này là do ngươi gây ra.''

''Đại miêu, ngươi cũng nên làm rõ ràng với ta, nếu như ngươi không giam ta, thì sao có thể gặp đống rắc rối này?''

''Nếu không phải do ngươi bày đủ cách quấy nhiễu thanh tu của ta, ta cần gì quản tới ngươi?''

''Đại miêu, có nhân mới có quả, ngươi hủy dung mạo của ta, khiến người nhận không ra, nếu không hai chúng ta...'' Hồ Lệ Khanh đột nhiên cắt ngang tâm giao giữa hai người, đối thoại ngập ngừng.

Hỗ Chu Kính hỏi nàng sao không nói nữa, Hồ Lệ Khanh nói: ''Ta có lòng bao dung, chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng không thèm quấn lấy ngươi.''

Khi đó, Hồ Lệ Khanh cũng ý thức được mình sắp nói ra những lời không nên nói khiến hai người phải dây dưa, nước giếng không phạm nước sông, ngươi mộng làm thần tiên, ta vui vẻ làm yêu, đó cũng không phải có nghĩa hai người gặp nhau không có quen biết.

Từ trong nội tâm nàng cũng không thích như vậy, vì vậy cũng không dám nói ra.

Hai tay ôm chặt vòng eo Hỗ Chu Kính.

''Thật xin lỗi.'' Hồ Lệ Khanh đột nhiên nói lời nhỏ nhẹ, với Hỗ Chu Kính.

Hỗ Chu Kính nghe xong, nói: ''Ngươi xin lỗi vì đã làm chuyện xấu kia.''

''Vì sau này.'' Hồ Lệ Khanh nói.

''Cái gì?'' Hỗ Chu Kính không hiểu.

Trong lòng Hồ Lệ Khanh nghĩ tới cuộc sống tương lai, Hỗ Chu Kính có lẽ sẽ biết tại sao nàng nói câu xin lỗi này, bởi vì trong thời khắc quyết định lòng nàng đã lưu luyến nàng ta.

Dây dưa đến mình cũng chán ghét, dây dưa tới lúc Hỗ Chu Kính thành thần tiên đi gặp thần tiên tỷ tỷ của nàng, đến lúc đó câu xin lỗi này mới được tính là mất đi.

Một câu nói đổi lấy mấy trăm năm dây dưa không dài không ngắn, đây coi như là chiếm tiện nghi lớn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play