Xích Hồng nhảy lên nóc nhà, nhìn qủy say rượu đã ngủ mất.
Y sam bị hở, trong lúc say rượu mơ mộng cười ngây ngô không dứt.
Áo khoác dài trên mái hiên, bị gió thổi vang 'phần phật'.
Xích Hồng biến thành hình một đại tiểu hồ ly không có thực thể, tha áo khoác đến đắp lên người nàng, coi như là hết tình nghĩa.
Lúc này trên Tây sơn, chúng tướng sĩ đã ngủ say.
Nhị hoàng tử cùng các tướng ái ở trong trướng bàn bạc việc tiến quân ngày mai. Người tiều phu dẫn đường không chỉ nói qua một lần núi này còn có thần tiên, tự tiện xông vào nhất định sẽ bị trời phạt.
Người tiều phu đến tối cũng mất tích, không biết làm như thế nào, nhưng đại đội lại bị vây khốn trong chỗ này không đi ra được, cho nên có người hoài nghi, tiều phu này có phải đang gạt bọn họ hay không.
Sắc mặt nhị hoàng tử u ám, không nói không phát.
Bên trong trướng không khí vô cùng ngột ngạt, không ai dám lớn tiếng thở hổn hển.
Một tướng sĩ huyết khí dồi dào cũng không chịu được, chợt đứng lên, đánh nát cái bàn, hướng nhị hoàng tử nói: ''Nhị hoàng tử Trương Hiên Cân ta cùng người là đi cứu nước cứu nạn chứ không phải cầm đao lên núi giết cọp, hoàng đế buồn cười kia lại kêu lão nhi cùng chúng tướng sĩ lên núi làm cái việc mà chỉ có dã dân trong thôn mới có thể làm! Hôm nay ta đem đầu mình giao cho nhị hoàng tử, chỉ cần nhị hoàng tử nói một câu rủa quân, ta sẽ là người dẫn đầu xuống núi, ra biên ải trấn giữ 18 năm cũng còn tốt hơn... Tốt hơn...''
''Đúng vậy! Nhị hoàng tử vì một nữ nhân không biết lai lịch, liền ném đi thanh danh tướng sĩ huynh đệ chúng ta, chạy đến Tây sơn. Ta nhẫn không được khẩu khí này.''
''Cầu nhị hoàng tử mau sớm hạ lệnh rút quân!'' Các vị mưu sĩ thân tín đều đồng thanh muốn nhị hoàng tử hạ lệnh.
Nhị hoàng tử trẻ tuổi so với bạn họ lại trầm ổn hơn.
Hắn quét qua đám người xung quanh nói: ''Mọi người không cam lòng, ta cũng như vậy không cam lòng, các ngươi hận nghiến răng, ta so với các ngươi càng hận hơn, các ngươi đều là ái tướng của ta, đều kiêu hãnh anh dũng thiện chiến trên sa trường, cái nào không phải trụ cột quốc gia, phụ hoàng nhiều năm ngu độn hết lần này đến lần khác lại qua loa tin một nữ nhân không rõ lai lịch. Ta khuyên phụ hoàng, đến một câu hắn cũng không chịu nghe.''
''Nhị hoàng tử.''
''Cổ huấn có nói, quân kêu thần chết thần không thể không chét, phụ kêu con chết không thể không chết, phụ hoàng có đúng hay không, cũng là cha ta và cũng là quân vương.''
''Ngu muội.'' Sau tấm bình phong có âm thanh trong trẻo liền truyền đến. Mọi người đang tức giận mà quên mất phòng bị, nghe âm thanh đột nhiên vang lên, bất ngờ nắm lấy đao trong tay.
Đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí lan tràn.
Người sau tấm bình phong không hoảng hốt cũng không vội vàng nói: ''Nhị hoàng tử, ngươi là người thông minh, nhưng lại không dám làm quyết định của người thông minh.''
''Ngươi là người nào? Dựa vào cái gì dám nói nhị hoàng tử?'' Có người lòng đầy căm phẫn nói.
Nàng nói: ''Ta là ai, ngươi không cần lo. Ta không phải địch nhân của các ngươi.''
''Kia là bằng hữu.'' Nhị hoàng tử phất tay, mọi người mặc dù ôm thái độ hoài nghi vẫn thu hồi đao kiếm.
''Các hạ xưng hô thế nào?''
''Chu Kính.''
...
Gió đêm mặc dù mát mẻ, nhưng cũng không thổi đi được ngọn lửa trong lòng kia, thân thể như chìm trong nước ấm, huyết mạch nóng ấm chảy nhanh, miệng khô lưỡi khô, cả người nóng ran.
Nhìn trăng trên trời, so với khi nãy lại to tròn hơn một chút.
Mỗi lần đến đêm trăng tròn thì thân thể nàng lại không yên phận.
Đáng tiếc hiện tại dung nhan nành đã bị hủy, đi tìm thức ăn cũng không tìm được, chỉ có thể không cam lòng ngồi chỗ này ngắm trăng.
Nàng ủy khuất cắn ngón tay, nắm tay cắn đến rách da, hóa thành lửa giận, càng hận Đại Miêu hơn.
Nàng chẳng lẽ không biết khuôn mặt mình là quan trọng nhất hay sao, hủy cái gì không hủy lại đi hủy mặt.
So với giết nàng còn khó chịu hơn. Nếu như nói là báo ứng, vậy thì trước đó mình làm chuyện ác không tha gì đó với nàng.
Đầu lưỡi liếm qua khóe miệng, nếm được mùi vị chua xót. Bấy quá nàng chỉ muốn đùa giỡn mà thôi, đùa giỡn nho nhỏ, huống chi kia cũng không phải lỗi của nàng....
Không cam lòng a không cam lòng.
Nàng mơ màng ngủ thật say, cho đến khi không nghe được tiếng bước chân như dời núi lấp biển bên dưới.
Tay cầm trường kiếm quân đội chiếm hết từng góc của hoàng cung, tiệc đêm ca vũ kéo dài dư âm không nghỉ, thanh âm như bị ngắt đi.
Nàng còn đang trong mộng thì thiên hạ đã đại biến.
Nói về ngày hôm đó, nhị hoàng tử đưa quân đội ra khỏi thành, đến bên ngoài thành lên Tây sơn, đại quân rơi vào sương mù, không cách nào thoát thân, vì vậy đành đóng quân trên sườn núi, ban đêm chợt có tiên nhân vào mộng, nói hắn biết thiên hạ sắp đại biến, mà nhị hoàng tử chính là quân vương của thiên hạ.
Chúng tướng sĩ mộng thấy người mặc bạch y nói, thiên hạ sẽ thuộc về nhị hoàng tử.
Tỉnh lại liền truyền cho nhau biết, trên núi hô vạn tuế.
Đúng lúc này, ở tiền tuyến có người báo, sương mù vây khốn đại quân đột nhiên tản đi, một con đường lớn liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Đại quân lập tức quay hướng, tiến về thành Nam Kinh.
Lúc này thành Nam Kinh còn đang ngủ say, trong cung ca vũ vẫn còn thanh bình.
Đại quân thần tốc tiến vào, binh không dính máu liền đổi hoàng đế.
Ngày thứ hai khi mặt trời mọc thiên hạ cũng đổi chủ.
Chuyện đầu tiên nhị hoàng tử làm khi vào cung là giết chết Khuynh Thành công chúa trong phủ kia, mọi người đi vào phủ, phát hiện không có một bóng người.
Nhị hoàng tử ra lệnh đốt trụi Khuynh Thành cung.
Giường trướng bị hạ xuống, trên cột tạt dầu, nhị hoàng tử thả một chút lửa xuống, nhanh chóng phát lớn.
Đợi mọi người đi khỏi chỗ này cũng biến thành biển lửa.
Nhị hoàng tử nhìn chỗ này nói với mọi người: ''Nhớ kỹ phụ hoàng dạy dỗ, chớ và tư tình nữ nhi mà bỏ người trong thiên hạ.''
''Vâng, hoàng thượng anh minh.''
Gió thổi qua, trên mái hiên đột nhiên lại xuất hiện một đạo thân ảnh trắng.
Trong mắt là ngọn rửa thiêu đốt hừng hực, ánh mắt nhìn người nằm trên mái hiên lại không phát hiện ra ai.
Xích Hồng canh giữ bên cạnh nàng, nàng vốn là hồ yêu thuộc hỏa tính, có thể chế trụ lửa, nhưng nàng lại không có ý tắt lửa, chỉ trông nom Hồ Lệ Khanh, nhìn hoàng cung bị cháy hơn một nửa.
Xích Hồng cảm giác có ánh mắt đang nhìn, không biết từ đâu đến, khi nàng nhìn đến nơi đó thì có một trận gió thổi qua, bóng trắng mơ hồ không thấy biến mất.
''Là nàng sao?'' Xích Hồng lầm nhẩm
''Không biết được ngươi, ta cũng sẽ không để cho ngươi sống yên!'' Hồ Lệ Khanh lớn tiếng nói mớ.
Lửa đã cháy đến, ngọn lửa tham lam như dã thú, muốn chiếm đoạt Hồ Lệ Khanh, nhưng khi gặp phai Xích Hồng thì lùi về, như một con chó nhà được thuần phục.
Cả tòa cung điện chìm trong biển lửa, nhưng chỉ duy có Xích Hồng cùng Hồ Lệ Khanh ngây ngô không bị thiêu cháy.
Trăng sáng cũng hạ xuống phía tây, từ chìm mất.
Mặt trời ở phía đông lại thay phiên trắng sáng hiện lên.
Hồ Lệ Khanh từ trong mộng đẹp tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện hoàng cung bên dưới đã thành phế tích, tường ngã trụ đứng, nám đen một mảng.
Duy nhất mái hiên mình nằm vẫn còn nguyên, nàng động một chút, mái ngói liền rớt xuống chính nàng cũng rớt theo xuống.
Giữa không trung giữ vững mình, từ từ bay đi, ra một chỗ cách mười mầy thước.
Cung điện sau khi sụp đổ, bụi bặm khắp nơi, bao vây hai người.
''Xích Hồng, lúc ta ngủ đã xảy ra chuyện gì?'' Hồ Lệ Khanh mặt dính đầy bụi than, bất chấp dáng vẻ của mình bị hủy, liền đem mọi chuyện hỏi rõ.
Xích Hồng đưa Hồ Lệ Khanh lên không trung, nhìn thấy hoàng cung vẫn bình thường như cũ, cung nữ thái giám đều cúi đầu khom người, đi nhanh qua hành lang thật dài, trăm hàng quan phẩm xếp hàng vào cung, hô vạn tuế, chẳng qua là...
Chủ nhân hoàng cung đã không còn là cái người gọi 'phụ hoàng' nữa.
Giống như trong chớp mắt, nàng nhìn thấy thiên hạ nghịch chuyển, mà người bồi dưỡng tất cả đều là Hồ Lệ Khanh.
Nàng lại làm một chuyện huy hoàng đó chính là thay đổi.
''Lần này lại là ta làm?''
''Đoán chùng là công lao của ngươi.''
''Nhưng ta hoàn toàn không có cảm giác gì.''
''Vô tâm nhúng vào cũng xong rồi.''
Hoàng đế đổi người, không ai phát hiện, Hồ Lệ Khanh cùng Xích Hồng ảo não ra khỏi hoàng cung, nhìn cung điện nguy nga lộng lẫy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào sao lại thành như vậy.
Không ai chú ý đến có một nữ nhân từ bên trong đi ra, hừng đông hoàng cung an tĩnh quá mức.
Hồ Lệ Khanh đi qua ngõ nhỏ, tới một ngõ cụt, trước mặt không còn đường, nhìn như không ra ngoài được, nàng dẫm chân một cái, dưới đất đột nhiên chui ra bốn tiểu qủy đen thui, tiểu quỷ hướng nàng cúi người nói: ''Mấy huynh đệ chờ cô nương đã lâu.''
''Các ngươi cũng cực khổ rồi, đây là lễ vật cho các ngươi.'' Hồ Lệ Khanh lấy ra chút vàng có được trong hoàng cung ném cho bọn họ, bọn chỉ cầm vàng bỏ vào trong miệng cắn, răng cũng phát đau mà còn ngu ngốc cao hứng.
''Tạ ơn cô nương.''
''Cô nương thật là người tốt, người đẹp lòng đẹp.''
''Đúng vậy, đúng vậy...''
''Bớt nói nhảm vài câu đi sẽ không chết.'' Xích Hồng nói.
Mọi người thoát một cái liền biến thành kiệu phu mặc trang phục màu đen, Hồ Lệ Khanh tháo dây buộc tóc xuống lập tức biến thành cổ kiệu.
Bước lên cổ kiệu, năm lên đệm mềm mại, nàng vẫn còn đang nghĩ đến chuyện này.
Kế hoạch trong một đêm chẳng những không thành mà còn suýt nữa hại chết mình, đây là cuộc mua bán mất nhiều hơn được.
Cho đến giờ nàng chỉ biết chuyện chiếm tiện nghi người khác, cho nên Hồ Lệ Khanh đi trên đường cũng có thể vô cớ mà nhặt được tiền, nhưng lại có ngày bị tảng đá lớn làm vấp té, vì vậy sẽ luôn nhớ đến tảng đá kia.
"Ngươi nói bọn họ đi bên nào?" Xích Hồng từ bên ngoài bay vào, hạ xuống xuống bên gối nàng.
Hồ Lệ Khanh xoay cả người nói: "Đi Vãn Tình lâu."
"Đó là chỗ nào?" Xích Hồng nghe cái tên này, có chút quen tai, bất quá cũng chỉ ngắn một chút, qua dấu vết bị phong, không nhớ nổi là chỗ nào.
"Chỗ tốt." Hồ Lệ Khanh lười nói với nàng, chui vào trong chăn.
Xích Hồng nói: "Đây là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT