Kể từ khi gặp được Cố Nhiên, cứ ba ngày lại có hai ngày Thẩm Trì đến công ty của anh cắm rễ.

Kỳ thật cậu cũng không có chuyện gì đặc biệt muốn nói, chẳng qua chỉ muốn được gặp người nọ.

Nhưng phần lớn thời gian Thẩm Trì đều không gặp được Cố Nhiên. Bởi vì công tác của Cố Nhiên quá nhiều nên cậu chỉ có thể canh đến thời gian tan tầm của anh mà chạy đến dưới lầu công ty chờ đối phương.

Hôm nay thì mời Cố Nhiên đi ăn, ngày mai lại dẫn anh đi xem điện ảnh. Các loại phương pháp biến đổi linh hoạt kiểu gì cũng muốn hẹn cho được Cố Nhiên.

Cố Nhiên có khi sẽ đáp ứng, có khi cũng sẽ từ chối. Có điều việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Trì chút nào, chỉ cần thấy mặt anh là cậu đã đủ thỏa mãn lắm rồi.

Hai người hẹn nhau nhiều nên những lời đồn đãi vớ vẩn cũng bắt đầu truyền ra. Có lời đồn nói Cố Nhiên đang bao dưỡng một cậu nam sinh bên ngoài, sau đó bị nhị tiểu thư của Lâm gia phát hiện nên mới ly hôn.

Thẩm Trì tuy rằng khịt mũi coi thường các loại đồn đãi này nhưng vẫn lo lắng những lời này sẽ ảnh hưởng đến Cố Nhiên, nên cậu tận lực ngăn lại không cho chính mình đi quấy rầy anh.

Nhưng lời đồn rốt cuộc vẫn truyền đến tai ba Cố.

Một ngày, Thẩm Trì tan học đang muốn đi ra cổng trường thì bị một người ngăn lại.

Người này cậu nhớ rõ, chính là người nói chuyện cùng Cố Nhiên ở huyện G ngày trước.

Người đàn ông mời Thẩm Trì tới nhà hàng bên cạnh trường học.

"Bạn học Thẩm đây là đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm chiều sao?" Người đàn ông gỡ xuống khung mắt kính tơ vàng, khẽ xoa xoa.

"Ờm.....Đúng vậy." Thẩm Trì vì tị hiềm nên cũng không nói rõ ra thực tế là mình đang muốn đi tìm Cố Nhiên.

"Trước tiên gọi đồ ăn đi." Người đàn ông lại mang lên mắt kính, cầm lấy thực đơn đưa cho Thẩm Trì.

Thẩm Trì nhíu mi, vẻ thanh xuân dào dạt trên mặt lộ rõ một tia bất mãn.

"Có chuyện thì nói thẳng."

Người nọ cười cười: "Cậu hẳn là đã biết tôi, chúng ta đã từng gặp mặt một lần."

"Ừ."

Người đàn ông buông thực đơn, ngồi nghiêm chỉnh lại, đôi tay giao nhau đặt lên bàn khiến Thẩm Trì cũng không tự giác mà cảm thấy khẩn trương lên.

"Lời đồn của cậu và Cố Nhiên gần đây hẳn là cậu cũng biết." Người đàn ông nói.

"Tôi không có bị bao dưỡng, chúng tôi quen biết nhau ở huyện G...."

Người đàn ông cười cắt ngang cậu: "Này tất nhiên là tôi biết."

"Vậy anh tìm tôi làm cái gì?" Thẩm Trì rất nghi hoặc.

"Tuy rằng lời đồn đãi không phải thật, nhưng rốt cuộc lời nói truyền ra cũng không tốt đẹp gì cho cam."

"Tôi cũng không thể khống chế quyền tự do ngôn luận của người khác." Thẩm Trì dời tầm mắt, trong lòng lại có chút hoảng loạn, cậu không dám nhìn thẳng đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy của đối phương.

"Nhưng cậu có thể chú ý lại hành vi của cậu." Người đàn ông nói ra không chút khách khí.

"Cái gì?" Thẩm Trì nhất thời mất đi khả năng ngôn ngữ.

"Vì sao cậu luôn quấn lấy Cố Nhiên. Rốt cuộc cậu có ý đồ gì?"

Gương mặt đường hoàng của Thẩm Trì hơi hơi đỏ lên, tức giận nói: "Anh đây là có ý gì?"

"Ngay từ đầu Nhiên ca không cho cậu biết thân phận của anh ấy. Nhưng theo tôi được biết thì chính cậu là người đến công ty để tìm gặp Cố Nhiên."

"Tôi nghe bạn tôi nói, anh ấy nổi danh ở thành phố S như vậy thì có người nhắc tên là chuyện sớm hay muộn, này thì có gì kỳ quái." Thẩm Trì phản bác.

Người đàn ông cười cười: "Vậy lý do khiến cậu một hai phải tìm tới đối phương là gì? Nói các cậu là bằng hữu? Tôi không thấy như vậy."

Thẩm Trì hơi há mồm, nhưng trong thời gian ngắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.

"Vậy chỉ có thể là cậu coi trọng thân phận của Cố Nhiên."

Tay Thẩm Trì run nhè nhẹ rồi nắm chặt thành nắm đấm, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy."

"Vậy cậu nói rõ cậu vì cái gì? Rốt cuộc cậu vì cái gì mà lại năm lần bảy lượt quấn lên Cố Nhiên? Ý đồ cố tình tiếp cận vô cùng rõ ràng." Ngón tay của người đàn ông gõ gõ mặt bàn, phát ra thanh âm thanh thúy như là đang thúc giục người đối diện trả lời.

"Là ai phái anh tới hỏi?" Thẩm Trì hỏi.

"Điều này quan trọng sao?"

"Tôi chỉ muốn biết."

"Ừ...Dù sao thì không phải Nhiên ca. Anh ấy căn bản không để chuyện này ở trong lòng, anh ấy chỉ xem cậu là....đứa con của chủ nhà đã từng chiếu cố mình mà thôi." Người đàn ông nói từng câu từng chữ.

"À." Thẩm Trì cười tự giễu.

Vốn dĩ là như thế, trong lòng cậu sớm biết rõ.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên -----

Người đàn ông lấy di động ra xem.

[ La Y Tư từ chức rồi. Hôm nay tôi chuẩn bị xuất ngoại đi xử lý công vụ của công ty con bên kia.]

[Đi bao lâu?]

[Khó mà nói.]

[Vậy cậu chú ý an toàn, đến nơi nhớ liên hệ tôi.]

[Ừ.]

Người đàn ông buông di động, cười cười với Thẩm Trì: "Vừa rồi Nhiên Ca nhắn tin nói anh ấy muốn xuất ngoại."

Thẩm Trì không thể tin tưởng mà trừng lớn hai mắt, cậu vội vàng lấy di động ra xem.

Không có tin nhắn.

Trong lòng cậu không tránh khỏi mất mát, hô hấp trở nên dồn dập lên, đôi mắt mơ hồ như đang lên men.

"Thế à...Tôi không biết." Thẩm Trì tự lẩm bẩm.

Người đàn ông đối diện dù đang bận vẫn ung dung mà nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của đối phương, nói: "Tôi không biết tình cảm của cậu đối với Nhiên là như thế nào. Nhưng...tôi khuyên cậu sớm hay muộn gì cũng nên từ bỏ. Các người căn bản không cùng chung một thế giới."

Không cần đối phương nói, lòng Thẩm Trì cũng rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play