Cả thông đạo chật kín cương thi, những cương giờ khắc này đứng bất động, chỉ là cả người đang tràn ra khí đỏ tươi.
Bầu không khí lúc này như ngưng đọng lại.
Trương Khâu cầm dao găm trong tay đề phòng nhìn đám cương thi trước sau, xác định không nhúc nhích, mới bước nhanh về phía trước, y vừa chạm vào Trương Vu Thủy, tay liền bị Ly Thù kéo ra, tuy là như vậy, nhưng cảm giác nóng rực từ đầu ngón tay truyền đến vẫn khiến tim y đập mạnh.
Nhiệt độ quá cao, đến mức có thể làm chín quả trứng gà.
Hạ Bi Huệ vương bên cạnh bởi vì đau đớn mà thân thể nằm co ro trên mặt đất, da thịt nhợt nhạt đến mức có thể nhìn thấy máu tươi đang chảy xuôi, như thể sẽ bị xé nát bất cứ lúc nào.
"Làm sao bây giờ?"
Ly Thù nhìn đám bánh tông, rồi quét mắt nhìn Hạ Bi Huệ vương và Trương Vu Thủy, hắn không không biết đã chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhìn ra đầu mối.
" Giữa ba người có mối liên hệ, cái này biến mất có cái kia, cậu nhìn Trương Vu Thủy đi, chỉ cần vẻ mặt Trương Vu Thủy thoải mái, thì trên mặt Hạ Bi Huệ lại đau đớn vạn phần, tốc độ máu chảy trên người càng nhanh, để ý đám bánh tông này cũng thấy thoải mái hơn không ít."
Trương Khâu căn cứ theo lời Ly Thù nhìn qua, quả đúng là như vậy, chỉ là bây giờ không có cách nào giải quyết, không thể làm gì khác hơn, nói: " Bằng không chúng ta đi vào trước, tránh đi chỗ khác rồi lại nói."
Ly Thù vừa định mở miệng, bên trong đạo mộ truyền đến giọng Kim lão đại, "Ha ha ha ha ha, vô dụng, tụi mày đã phá vỡ mắt trận." Xong lại đột nhiên chuyển đề tài, "Trương Vu Thủy, mày chọn mày chết, hay là muốn giết Hạ Bi Huệ vương giống như năm xưa."
Trương Vu Thủy trên đất cả người chấn động, bị ảnh hưởng bởi những ký ức đang ập tới, chính hắn cũng không thể nhận rõ được rốt cuộc mình là Trương Vu Thủy hay là Hán Chương đế, phút chốc bừng tỉnh, trước mắt chính là khuôn mặt Hạ Bi Huệ vương thống khổ đau đớn, cùng với người ngã vào trong lòng mình trong ký ức trùng khớp.
" Mày chết, hay là Hạ Bi Huệ vương chết, Trương Vu Thủy đều là do mày lựa chọn."
Giọng Kim lão đại từ khắp nơi trong mộ truyền đến, âm u tĩnh mịch kèm theo tiếng gặm cắn xoạt xoạt xoạt xoạt.
"Con mẹ nó ông câm miệng cho tôi!" Trương Khâu nổi giận đùng đùng hét lên.
Không khí yên tĩnh trở lại, nhưng họ vẫn chưa thoát khỏi cảnh khốn khó trước mắt, Trương Khâu thấy đồng tử màu vàng nhạt của Trương Vu Thủy càng ngày càng đậm, dần trở thành màu vàng, nhiệt độ trên người cao đến mức có thể làm tổn thương người khác, cương thi xung quanh cử động theo Trương Vu Thủy, khí đỏ tươi quanh người càng ngày càng đậm, vẻ mặt dữ tợn lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, bầu không khí im lặng tĩnh mịch như địa ngục.
" Anh ba!" Trương Khâu không biết Trương Vu Thủy định làm gì, thoạt nhìn là hành động định hi sinh bản thân, mạch máu trên người Hạ Bi Huệ vương bên cạnh dần biến mất, vẻ mặt cũng giãn ra, không còn thống khổ vạn phần như vừa rồi, y càng thêm khẳng định suy đoán của mình, vội la lên: " Anh đừng nghe lão già Kim lão đại chết tiệt kia nói bậy, hắn là đồ quái vật gặm bánh tông, chuyện này tám phần chín phần là lừa gạt chúng ta tự mình đi tìm đường chết."
Trương Vu Thủy không nghe Trương Khâu nói, biểu hiện trên mặt đã vặn vẹo, mà đôi mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Bi Huệ vương trước mặt, ánh mắt cực nóng, giống như muốn hút người vào trong mắt vậy.
"A diễn..." Chỉ hai chữ, nhưng Trương Vu Thủy nói ra vô cùng khó khăn, trên da hắn đã hiện lên ánh sáng màu vàng, càng lúc càng sáng, chiếu rọi toàn bộ đạo mộ, sáng như ban ngày, quần áo đã bắt đầu bị thiêu đốt, cương thi trên hành lang thất khiếu chảy ra dịch đỏ tươi, gào khóc thảm thiết.
Môi Trương Vu Thủy mấp máy, cả người chìm vào trong ngọn lửa màu vàng, nhưng ngọn lửa lại không hề cháy đến gần người Hạ Bi Huệ vương.
Dứt khoát tự thiêu như vậy, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một nỗi nhớ nhung da diết.
"Ngươi, ngươi ——" Hạ Bi Huệ vương nghiến răng nhìn chằm chằm Trương Vu Thủy trong đám lửa, nhưng nửa chữ cũng không nói ra được.
Tim Trương Khâu nhói lên, biết lúc này đã không còn cách nào cứu vãn, cũng không biết tại sao lại xuất hiện lựa chọn khó khăn như vậy.
"Ầm —— "
Kim quang xông đỉnh, ánh sáng mãnh liệt khổng lồ, Ly Thù ôm Trương Khâu vào trong lòng, một tay đè lên đầu Trương Khâu, không để tiếp xúc với ánh sáng.
Chìm vào trong bóng tối, còn có cái ôm lạnh lẽo của Ly Thù, mắt Trương Khâu chua xót, rõ ràng đang rất tốt, sao có thể!
Dường như ánh sáng đã hoàn toàn biến mất ngay lập tức, toàn bộ hành lang lại chìm vào trong bóng tối, xung quanh nồng nặc mùi hôi thối, của những cương thi.
Trương Khâu đầu óc choáng váng, Ly Thù đã buông lỏng y ra, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy âm thanh "Ầm, loảng xoảng ——", là âm thanh ở phía trên, Trương Khâu nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy đôi mắt phát sáng của Kim lão đại, trong tay cầm thứ gì đó, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, mà lúc này Ly Thù đã bò đến gần dùng một tay kéo Kim lão đại từ phía trên cửa động xuống, giống như ném cá chạch, nhanh chóng dứt khoát kéo người vứt xuống dưới đất.
Hạ Bi Huệ vương nổi lên sát ý, một chưởng đánh nát đầu Kim lão đại, chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng tràn ra đầy đất, hắn gỡ tay Kim lão đại ra, cầm hạt châu vàng, cẩn thận từng chút một cất vào trong ngực, nghiêm túc và vô cùng dịu dàng.
Những hành động này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt thôi, Ly Thù dọn dẹp Kim lão đại xong, nhanh chóng đi đến cạnh y, nhìn mắt y, hơi nhíu mày, " Cậu có thể nhìn thấy?"
"Tôi có thể nhìn thấy cái gì?" Trương Khâu không phản ứng kịp, lại thấy Ly Thù chỉ vào mắt của y, mắt của y làm sao? Đột nhiên, Trương Khâu sửng sốt, đạo mộ này đã biến thành một mảng tối om, vậy mà hai mắt y lại có thể nhìn thấy tất cả, "Thật, thật sự có thể nhìn thấy."
Bên trong đạo môn hơn một nghìn cương thi đã thành xương trắng, tầng tầng lớp lớp rải rác khắp toàn bộ hành lang, lớp da thịt khô quắt kia như thể đã biến thành bột mịn biến mất trong không khí, Trương Khâu nghĩ đến đây, cảm thấy mùi tanh hôi trong không khí càng buồn nôn hơn, hận không thể ngừng thở luôn cho rồi.
" Anh ba đâu!"
Y vừa hỏi xong thấy Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương không nói lời nào, tim chùng xuống, vốn còn cho rằng nếu Kim lão đại lừa bọn họ, ánh sáng biến mất người vẫn sẽ còn đó.
" Mấy người đã nói anh ba là phượng hoàng, không phải có câu phượng hoàng niết bàn sao?!" Trương Khâu ngẩng đầu tha thiết mong chờ hỏi Ly Thù, "Nhất định là còn có cách khác đúng không?"
Hạ Bi Huệ vương cách lớp quần áo sờ hạt châu, cảm nhận hơi ấm, không khỏi nghĩ đến ba chữ cuối cùng đối phương đã nói, khóe mắt đỏ lên, trong mắt tràn đầy lệ khí.
"Hắn từng tưới máu lên quan tài của ta ba năm một lần, vì muốn phục sinh ta, qua mười năm, khí huyết hắn dần tận, ta nghe có một người đã nói với hắn, rằng đại sự đã thành." Hạ Bi Huệ vương nhớ tới nội dung mà hắn loáng thoáng nghe được khi nằm trong quan tài, trong mắt hiện lên sát khí "Cái người nói lời này đáng giết."
Trương Khâu nhớ đến nội quan của Hạ Bi Huệ vương, là Bàn Long chạm khắc hai màu đen đỏ, khi đó y tưởng rằng đây là nước sơn màu đỏ, bây giờ nghe Hạ Bi Huệ vương nói như vậy, hẳn là trong đó có máu của Hán chương đế, y nhất thời không biết nên nói gì, chẳng lẽ anh ba thật sự chết sao?
"Trương Vu Thủy huyết mạch phượng hoàng, giết không tận, trừ khi tiêu hao tinh khí, đến tới lúc suy yếu nhất sẽ tự thiêu, hóa thành bản thể hạt châu, xem màu sắc này, hẳn là uyên 鶵." Ly Thù nhìn quanh đạo môn, "Chờ đợi ngàn năm, bày ra cơ quan như sau này, người đứng phía sau muốn hạt châu nhất định có lợi ích gì đó."
Uyên 鶵, là một loại huyết mạch phượng hoàng, đôi cánh vàng hoàng kim.
Hạ Bi Huệ vương biết điều đó, lại nhìn thi thể Kim lão đại trên đất, không nên giết sớm như vậy.
" Thế còn niết bàn?" Trương Khâu chẳng hiểu uyên 鶵 gì gì đó, y chỉ biết là chỉ cần là phượng hoàng nhất mạch, sẽ có thể chết đi sống lại.
Ly Thù thấy Trương Khâu sốt ruột, nhưng không muốn lừa gạt đối phương, nói thật: "Là tự thiêu, không phải niết bàn."
Hạ Bi Huệ vương nghe xong ánh mắt cũng tối sầm, hắn rũ mắt xuống, chạm vào túi hạt châu, sắc mặt trắng bệch không biết đang suy nghĩ điều gì, bầu không khí nhất thời có chút nặng nề, bọn họ tiếp tục trốn đi, dọc theo đường đi không ai nói tiếng nào.
Mà hành lang dài tối tăm phía sau, thi thể Kim lão đại vừa bị đánh nát đầu đột nhiên cử động...
Lúc mấy người Trương Khâu ra khỏi mộ, đã là sáng sớm ngày hôm sau, bất tri bất giác giằng co trong đạo mộ cả một buổi tối, họ đã đến dưới chân núi.
"Là Na Ô." Từ xa nhìn tới thấy bộ quần áo mà Na Ô đã mặc trên người, Trương Khâu kỳ quái nói: "Không phải đã chạy ra ngoài?"
Càng đến gần, Trương Khâu liền phát hiện có điều gì đó không bình thường, Na Ô tư thế quỳ lạy đầu hướng về hướng đạo động mà bọn họ đào, phía sau lại còn có hai bộ hài cốt màu xanh, cũng quỳ trên đất giống như Na Ô, hài cốt thế này có thể quỳ trên mặt đất thật đúng là thần kỳ.
"Chết rồi."
Na Ô như thể là bị rút khô hết nước trong cơ thể, còn hai người đã biến thành xương cốt phía sau, chính hai người đàn em của Lão Phỉ.
Hạ Bi Huệ vương không có hứng thú với chuyện này, từ khi bước ra khỏi lăng mộ tay hắn vẫn không rời khỏi chiếc túi, vẻ mặt lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
" Bằng không chúng ta tìm lá cây che kín lại trước, lúc quay về gọi người dân trong làng đến chôn." Trương Khâu nói, tốt xấu gì cũng là vì dẫn đường cho bọn họ, bây giờ người đã chết, không biết lúc quay về bàn giao làm sao.
Trương Khâu đau đầu muốn chết, mười mấy người cuối cùng sống sót đi ra ngoài chỉ có ba người bọn họ.
Ly Thù không để Trương Khâu làm, tự mình kéo xác Na Ô tới dưới tàng cây, lúc đi ngang qua vách đá quan tài kia không kinh sợ không nguy hiểm, lúc trở lại thôn đã hơn hai giờ chiều, trong ba người bọn họ, Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương không sao, được cho là sạch sẽ, chỉ có Trương Khâu cả người bẩn thỉu, vọt thẳng lên tắm nước nóng, bụng y đói đến lợi hại, chỉ là vừa nhìn thấy Hạ Bi Huệ vương lại nghĩ đến Trương Vu Thủy, khẩu vị gì đó cũng biến mất.
Để chén đũa xuống, Trương Khâu hỏi người cháu bưng thức ăn đến cho y, " Cậu có biết người tên Na Ô ở trong thôn này không?"
"Ầm!"
Người cháu làm rơi đồ ăn xuống bàn, đôi mắt to chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào hỏi: " Anh hỏi ba em làm gì?"
Oanh ——
Trong đầu Trương Khâu rối tung cả lên.
Lúc y vừa tới đã nghe kể chuyện này, con trai của ông cụ ba năm trước sau khi đi vào núi phía nam thì không ra nữa, người trong thôn đều truyền tai nhau là chết rồi, y cũng ngại đào sâu chuyện thương tâm nhà người ta, nhưng lúc này đúng là không ngờ được, Na Ô người dẫn đường cho bọn họ chính là người con trai đã chết ba năm trước trong lời đồn
Đúng rồi đúng rồi, người là Kim lão đại tìm, lúc trước trực tiếp gặp mặt ở dưới chân núi, Na Ô căn bản chưa từng tới sân nhà này.
Mọi thứ có vẻ trùng khớp, nhưng lại có chỗ không đúng, Na Ô rốt cuộc đã chết từ ba năm trước, hay là bây giờ mới chết, nếu chết từ ba năm trước, vậy người dẫn đường cho bọn họ chính là người chết.
Trương Khâu nghĩ đến đây rùng mình một cái, Ly Thù thấy Trương Khâu sắc mặt khó coi, dỗ Trương Khâu đi nghỉ ngơi.
" Bây giờ tôi không dám ngủ một mình, sợ phải nhắm mắt lại, người trong thôn này đều không phải người sống, tôi cũng không phân biệt được ai là người chết ai là người sống ——" y nói đến một nửa mới nhớ Hạ Bi Huệ vương cũng là đại bánh tông, nhất thời tâm tình phức tạp.
Cũng không là sợ sệt gì, chính là ngoại trừ mình và Ly Thù là người bình thường ra, bây giờ nhìn ai cũng đều không phải người, ý trên mặt chữ luôn đó.
Tác giả có lời muốn nói: Trương Khâu đáng thương vô cùng: Ly Thù chỉ có chúng ta là người thường, ôm ôm một cái!
Ly Thù:....... Không muốn lừa cậu.
Ngàn năm đại bánh tông Ly Thù chúc đại gia đình Tết Đoan Ngọ vui sướng, nhớ ăn bánh chưng, moah moah (~o ̄3 ̄)~
Ngủ ngon pi ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT