“Mami. Có phải papa không thích Tiểu Khuê phải không?” - Sau khi bị Vân Tuyết thuyết phục để đi học thì Tiểu Ái Khuê lại hỏi bà thêm một câu. Nhưng lúc này biểu cảm không có gì của bà đã bị vỡ vụn, bà ôm lấy Ái Khuê, chôn đầu bé vào trong lòng để không để con thấy những giọt nước mắt của mình.

“Vì Tiểu Khuê không ngoan, không nghe lời papa nên papa không thích Tiểu Khuê. Tiểu Khuê từ giờ phải ngoan, phải cố học tập thật tốt để papa vui biết không?” - Vân Tuyết xem như không có gì nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ái Khuê dặn dò mà bé vì còn nhỏ nên không nhìn thấy đôi mắt của mẹ đã sớm đỏ hoe.

“Làm sao mới ngoan ạ. Tiểu Khuê đã rất cố gắng rồi ạ. Nhưng Tiều Khuê làm gì cũng không bằng chị Thục Khuê ạ” - Tiểu Ái Khuê bé nhỏ không biết được rằng người mình mở miệng một câu là chị, hai câu cũng là chị là nguyên do khiến mẹ mình rơi nước mắt. Người đàn ông kia bên ngoài có người phụ nữ khác không nói lại dám dẫn con gái của người đàn bà đó về nhà, tuy chỉ là vẫn về chơi không hề ngủ lại nhưng cũng đủ làm bà đau lòng rồi.

“Ai nói vậy chứ. Tiểu Khuê trong lòng là ngoan nhất ạ” - Bà cố gắng mỉm cười xoa đầu con gái - “Mami có một thứ này muốn Tiểu Khuê giữ hộ a, Tiểu Khuê phải giữ thật cẩn thận. Nếu mami không bên cạnh Tiểu Khuê cũng không tuỳ tiện đưa nó cho ai cả. Khi nào Tiểu Khuê vào đại học hãy lấy nó ra, có biết không?”

Nó rồi Vân Tuyết nhìn ngó xung quanh, dúi vào trong lòng Tiểu Ái Khuê một khối rubik, mà Tiểu Khuê nhà ta còn nhỏ không hiểu chuyện gì cả nhưng lại vô cùng nghe lời mẹ nên liền dấu khối rubik vào trong túi, vẻ mặt lấm lét làm cho Vân Tuyết không khỏi buồn cười. Cho dù bà không được yêu thương thì như thế nào chứ, không phải bà vẫn còn con gái để yêu thương hay sao?

“Tiểu Khuê lại đây” - Nhìn con gái đã vui vẻ trở lại bà không khỏi an tâm, con nít thật dễ dỗ, buồn đó rồi lại vui đó. Tiểu Ái Khuê đang chạy tung tăng nghe mẹ gọi liền lạch bạch chạy lại bên bà - “Mẹ cho Tiểu Khuê xem nha. Cái này gọi là súng”

“Súng ạ?” - Tiểu Khuê nhìn cái thức đen thui lạnh ngắt không có gì thú vị.

“Thứ này chơi rất vui ạ. Con biết sử dụng nó có thể bảo vệ được bản thân và bảo vệ cả mami nữa”

“Bảo vệ mami. Tiểu Khuê muốn bảo vệ mami”

Vậy là một cô nhóc chỉ mới 5 tuổi đã bị bắt làm quen với súng nhưng từ lúc Vân Tuyết dạy Tiểu Khuê phải biết tự dựa vào sức mình nên dù cực khổ như thế nào bé vẫn không nản lòng. Vì bé biết giúp được mình chỉ có bản thân mà thôi.

Kết thúc hồi ức....

Ái Khuê nằm trêи giường hai hàng nước mắt tuông rơi. Có lẽ do nhớ đến thời gian đẹp đẽ có mẹ bên cạnh nên khi nhớ đến bà nước mắt cứ vô thức tuông rơi không ngừng. Dù gì khi Vân Tuyết mất tích bé còn quá nhỏ, chỉ mới vài tuổi đã không có mẹ bên cạnh, để có thể sống không có sự yêu thương và ruồng rẫy của ba thì bé phải mạnh mẽ như thế nào. Nhưng vì một người đàn ông mà phá huỷ cả một cuộc đời. Càng nghĩ thì cảnh tình với Hàn Thiên Trạch càng giảm muốn đến mức âm.

Ái Khuê không nhớ nỗi đã để khối rubik ở đâu nhưng quần áo của mình cần được sắp xếp nên đi đến vali được đặt ở góc phòng. Sau một hồi sắp quần áo vào trong tủ cô cũng thấy nó ở đáy vali. Không ngờ bản thân quăng bậy quăng bạ đồ vào vali lại có khối rubik của mẹ.

Nhìn qua nhìn lại nó không khác gì những khối rubik bình thường, rốt cuộc là có huyền cơ ở đâu?

Ái Khuê thử vặn nó vài cái giống như bình thường hay chơi nhưng nó như đổ keo vậy, dính cứng ngắc không xoay chuyển được gì cả. Vậy bên trong có cái quái gì đây?

Cô tức giận quăng cục rubik đi nhưng nó cũng không hề hấn gì. Sao không giống kịch bản trong phim?

Càng nhìn nó càng tức Ái Khuê quyến định lấy đồ cậy từng cục ra cho bỏ ghét. Quay qua quay lại chỉ còn mỗi con dao gập lúc nãy Hàn Vũ đưa cho cô là còn.

“Cạch”

Đùa nhau à. Văn không ra, ném không ra mà cạy một cái lại ra nè. Không ngờ bên trong khối rubik có chỗ chứa.

Ái Khuê cẩn thận mở cái nắp bên trong khối rubik ra. Lại là một bức thư?

Cô cẩn thận mở bức thư sớm đã cũ vàng ra, chữ bên trong đã bị thấm mực xuyên qua mặt sau của tờ giấy. Nội dung bên trong là những câu gửi gấm của Vân Tuyết.

“Gửi con gái yêu của mẹ!

Có lẽ khi con đọc được bức thư này mẹ đã không còn bên cạnh con nữa rồi.

Ngày trước mẹ bị truy sát nên gặp được ba con và quyết định gửi gấm cả đời mình cho ông ấy. Không ngờ rằng ông ta là một người hoa tâm có rất nhiều phụ nữ bên ngoài.

Mẹ xin lỗi vì đã không thể bên cạnh con những năm tháng tuổi thơ và không cho con được một gia đình trọn vẹn

Ở đây là số điện thoại của luật sư mà mẹ đã gửi toàn bộ là số tài sản của ngoại con để lại. Hãy dùng thật hợp lý nha con.

Luật sư Dương Chính Quân. Số :0xxxxx”

Đọc xong bước thư nước mắt cô lại một lần nữa tuông rơi. Như vậy là mẹ cô đã chịu đựng người đàn ông ích kỷ kia gần 10 năm trời, nếu Lý Mỹ Kỳ phát hiện ngoài bà ta ra ông còn có những người phụ nữ khác thì sẽ như thế nào nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play