An An khẽ nheo mắt.Cô cảm động vì sự quan tâm của Ái Nha lúc này.Cô bây giờ xem Ái Nha như chị em ruột của mình,không có Ái Nha chắc cô sẽ không có đủ can đảm mà sống tiếp,cũng không có thể gánh được sự nghiệp của gia đình mạnh đến như thế này.Nhớ lại lúc cô vừa tỉnh lại.
Bàn tay nhỏ bé mìn mại đặt lên trên nệm,những ngón tay thon dài nhè nhẹ rung lên ở ba ngón giữa.Hàng lông mi đen xụp xuống khẽ run run lên vài cái,đôi mắt to tròn bắt đầu nhẹ nhàng mở ra.Bàn tay khẽ nâng lên dụi dụi con mắt.Ánh sáng mặt trời làm con mắt ngủ mê mang trong suốt 2 tháng trời khó mà thích nghi được.An An cố gắng lấy hết sức mở con mắt đen sâu của mình ra.Khung cảnh trắng xóa của bệnh viện làm cho cô bé mơ hồ khó mà nhớ ra tất cả những gì đang xảy ra vào lúc này.Quay đầu về hướng bên trái trong con mắt tròn xoe là hình của một người con gái quen thuộc lúc trước đã làm cô ghét nhất.
_An An khẽ mở miệng giọng có vài phần không như thường_” Tại sao chị lại ở đây???”
_Ái Nha nói nhỏ nhẹ_” Đến để chăm sóc em “
_An An khó chịu nói_”Không cần chị thương hại.Chị đi về đi “_Óan hận lúc trước Ái Nha đối xử tệ bạc với mình.Nên An An không muốn thấy mặt cô ta ở đây một chút nào.
_Ái Nha lắc đầu kiên nhẫn nói_” Dù em có đuổi như thế nào chị vẫn ở đây để chăm sóc em mau khỏe lại. “
_An An lại lắc đầu,không biết người này có ý đồ gì đây.Cứ mặc kệ chị ta đi là được rồi_” Tùy chị “
Không khí căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ.Hai người con gái ngồi không ai chịu hé miệng ra dù chỉ một câu nhỏ.Một người thù hận không cho phép mở miệng,một người có nổi lòng riêng không thể nói ra được.Nên chỉ còn là sự lặng yên.
_An An nhớ ra mình đã quên mất một thứ gì đó quan trọng,môi nhếch lên hỏi_” Chú đâu rồi tại sao không có ở đây “
_Ái Nha ngượng giọng nói,không biết nói làm sao_” Anh ấy….anh ấy…à đi ra công ty xử lý vài việc rồi. “_Cô không muốn con bé vừa tỉnh lại thì phái bị trấn động mà gắt đi lần nữa.
_” Ra là thế “_An An có vài phần thất vọng,lúc mà cô tỉnh lại người mà cô muốn gặt nhất là Trần Viễn nhưng anh lại không có ở đây.
_” Em ăn một chút cháu đi An An “_Ái Nha tay cầm lấy tô cháu trên tay,nhẹ để lại kế bên người An An.
_” Chị cứ để đó tí rồi tôi ăn “_ An An vẫn lạnh lùng nói.
Mấy ngày sau này An An vẫn không được gặp Trần Viễn.
_” Chị nói cho tôi biết đi Ái Nha,chú tôi đâu.Chú ấy đã bỏ rơi tôi rồi đúng không??? ”_ An An tức giận nói.
_” Không có anh ấy không có bỏ em “_Ái Nha khó xử nói,đôi mắt cũng xụp xuống cố gắng dấu đi nỗi lòng của mình.
_” Chị tính gạt tôi đến bao giờ nữa vậy Ái Nha.Chị nói thật cho tôi nghe đi có phải chú ấy đã xảy ra chuyện gì không???Hay là chú ấy đã ghét bỏ tôi,và muốn bỏ phế một con bé như tôi “’_An An vừa cắn cắn môi vừa nói.
_” Anh ấy không bỏ em.Thật ra 1 tháng em nằm trong viện người ta nói em sẽ không thể tỉnh lại được nữa.Anh ấy quá tuyệt vọng,nhưng cũng không buông xuôi,vẫn cứ mỗi ngày điều đến đây chăm sóc em.Rồi anh ấy không biết tại sao đột nhiên láy xe ra khu ngoại ô của thành phố đêm đó đột nhiên trời đổ mưa to.Họ chỉ tìm thấy xe của anh ấy bị mốp ở phía đầu xe.Xát anh ấy ở đâu mọi người tìm mãi cũng không thấy,vi chứng của mưa đã xóa đi tất cả.Nên vụ tai nạn xe hôm đó cảnh sát không thể điều tra ra được.Chỉ có thể phán xét rằng có một chiếc xe đụng vào xe anh ấy gây ra tai nạn.Trong xe của anh ấy có vết máu ở trên vô lăng có thể là do đập đầu quá nặng nên máu chảy ra rất nhiều.Mà họ không thể biết nguyên nhân tại sao không thấy sát của Trần Viễn và cũng không biết chiếc xe hôm đó gây ra tai nạn cho anh ấy là chiếc xe của ai “_Ái Nha nghẹn ngào nói,giọng cô đầy đau thương.Ái Nha không muốn dấu nữa,vì đây cũng là thời điểm thích hợp để cô cho An An biết tất cả.Không có gì có thể dấu suốt đời.Nên cô cũng muốn cho An An biết để con bé kịp thề chấp nhận những gì đang xảy ra.
Khuôn mặt An An từ đỏ dần dần chuyển thành xanh và tái xanh không còn giọt máu nào trên khuôn mặt.Lúc đầu vì hạnh phúc được Trần Viễn chăm sóc,nhưng Ái Nha cho An An lên cao,rồi cho cô bé rớt xuống.Niềm vui mới phút đó nay đã tan biết chỉ còn lại sự thật đã tàn khóc.
An An cố gắng đứng lên bàn chân cô bé nhẹ nhàng để xuống giường nhưng đi được vài bước thì đôi chân cô khụy xuống đất.
_Ái Nha vội vàng chạy lại đỡ lấy An An bị ngã dưới đất lên _” Em làm gì đó sức khỏe em vẫn chưa được tốt.Lại muốn đi đâu đó??? “_Ái Nha vừa nói có vài phần trách cứ và đỡ lấy An An lên giường.
_” Em muốn đi tìm Chú “_An An nghẹn ngào nói.
_” Em vẫn không khỏe không được đi “_ Ái Nha dù rất muốn đi tìm Trần Viễn nhưng tình hình lúc này không cho phép cô làm đều đó,An An cần cô công ty họ Trần cần cô giúp vì thế cô không thể bỏ đi.
_” Không em muốn đi tìm chú chị hãy cho em đi tìm chú đi mà “_An An nói giọng như năn nỉ.
_” Chị đã kêu gọi người đi tìm anh ấy một tháng nay rồi.Nhưng vẫn không có tin tức gì hết “_Ái Nha thất vọng nói_”dù cho có thêm em đi cũng là con số không??? “_Ái Nha nhẹ nói.
_” Nhưng…Em vẫn muốn đi tìm chú ấy “_An An nhẹ cắn cắn môi nói.
_” Vẫn không được.Thật ra tình hình công ty Trần Gia lúc này rất nguy hiểm.Mọi việc như do Lan Nhi nắm quyền trong tay.Nếu em lại bỏ đi tất cả công sức của họ Trần đều rơi vào tay Lan Nhi sao????Em muốn công sức của mình rơi vào tay của một người không cùng máu sao???”_Ái Nha cố gắng nói cho An An hiểu.
_” Vậy chị muốn bây giờ em phải làm sao???hả chị Ái Nha “_An An nói giọng như muốn vỡ òa ra,tại sao mọi chuyện lại đến cùng một lúc,làm cho cô khó mà thích nghi được sự thật này.
_” Bây giờ em phải dưỡng lấy sức khỏe.,để mà đấu tranh với Lan Nhi.Em hãy tin chị một lần đi An An “_Ái Nha như năn nỉ An An tin cô_” Tin chị một lần,dù cho lúc trước chúng ta có xảy ra chuyện gì,có bao nhiều thù hận.Nhưng bây giờ chúng ta hãy hợp sức lại để cùng đấu tranh với Lan Nhi.Được không em,còn việc Trần Viễn thì chúng ta cứ đăng lên báo đài tìm anh cũng được “_Mọi việc bây giờ chỉ có như thế thôi,sinh mạng của nghìn công nhân cần họ,vì thế họ không ích kỷ mà lo đi tìm Trần Viễn được.
An An cũng đồng ý với việc Ái Nha nói,kể từ đó hai người họ cùng ra sức xây dựng công ty.Mọi người vẫn cố gắng đi tìm Trần Viễn nhưng hai năm rồi vẫn là con số không.Con số không cho tất cả cố gắng của họ.
_” Em đang suy tư gì đó An An cuộc hợp báo có gì làm em buồn sao??? “_Ái Nha cố gắng hỏi.
_An An chợt tỉnh lại sau vài giây hoàng hồn_” À không có gì đâu chị “
_” Em định dấu chị sao An An,không tin chị à??? “_Ái Nha ra vẻ buồn_” Chị không xứng để em chia sẽ nỗi buồn à??? “
_” Không chị.Thật ra lúc hợp báo có một phóng viên hỏi em về tin tức của chú “_An An buồn bã nói dù có lạnh lùng như thế nào, nhưng trước mặt của Ái Nha người mà cô tin tưởng nhất,An An sẽ không dấu bắt cứ việc gì.
_” Em đừng buồn chị tin tưởng anh Viễn sẽ quay lại.Nên em đừng lo “_Ái Nha cố gắng an ủi,mặc dù trong cô đã có hình bóng khác.Nhưng khi nói đến Trần Viễn tim cô cảm thấy có một chút gì đó đau.
_” Chị đừng an ủi em nữa.Thật ra 2 năm nay em biết chắc chắn chú ấy đã không muốn quay trở lại nơi này nữa rồi “_An An buồn phiền nói,giọng trở nên yếu ớt hơn.
_” Em không được buông xuôi như thế chứ “_Ái Nha vừa nói………reng…reng…reng…
_”Alo….được được..đến ngay…”_Ái Nha khẽ nói giọng có chút vội vàng.
_” Sao vậy chị.Có chuyện gì à “_An An thấy khuôn mặt lo lắng của Ái Nha cô cũng tỏa ra quan tâm.
_” Không có gì.Chi nhánh bên ngoại ô có một chút chuyện cần chị giải quyết.Ở đây chị giao cho em đó.Em đừng buồn nữa nhe “_Ái Nha cố gắng an ủi.Tay cầm lấy túi sách bước đi ra ngoài.
Con lại căn phòng trống chỉ mình An An.Làm cho cô cảm thấy cô đơn,cảm thấy nỗi nhớ ngày ngày càng càng nhiều hơn.
“ Cốc…Cốc…Cốc”
_” Vào đi “_An An ngồi dựa vào ghế bành khẽ nói.
_Cô gái mặc áo trắng váy đen khẽ nói_” Thưa chủ tịch hôm nay có một cuộc hợp ở chi nhánh siêu thị An Viên ạ “
_” Mấy giờ “_An An lạnh lùng nói.
_”Khoảng 2h trưa ạ “_Người mặc âu phục nhỏ nhẹ nói.
_” Được rồi,đến giờ kêu tôi “_An An mệt mỏi nhẹ dựa lưng vào ghế _” Cô có thể ra ngoài được rồi”